Hổ Tế

Chương 177: Chương 177




Nghe thấy vậy, cả hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đều muốn nỗ tung ra tại chỗ.

Ngay đến cả Vương Trạch cũng trợn tròn mắt. Thương tật nghiêm trọng thế này mà sư phụ chỉ nghe Dương Tiêu nói mấy câu đã nắm chắc được đến 80% lận sao?

Gã ta thấy, thương tật của tay Đường Kiến Quốc này đã kéo dài lâu như vậy, không bị cưa đã là tốt lắm rồi, vốn không có chút khả năng chữa khỏi nào.

Đường Kiến Quốc nghỉ ngờ hỏi thêm: “Thần y Liễu, là thật hay giả vậy?”

Vừa nãy có 10% thôi cũng không dám chắc, bây giò lại chắc chắn đến 80%, đảo ngược lớn đến như vậy khiến người ta thật sự rất khó tin.

Liễu Giang Hà biết Đường Kiến Quốc đang hoài nghi y thuật của Dương Tiêu. Liễu Giang Hà hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Nếu không tin thì nhà các người đi mà mời người nào tài giỏi hơn đi!”

“Không không không, chúng tôi chỉ không tin thằng lỏi này, nhưng chúng tôi tin ông mà!” Triệu Cầm vội vàng nói.

“Đúng thế, đúng thế đấy!” Đường Kiến Quốc cũng vội phụ họa theo.

Quả thật, bọn họ không hề tin tưởng Dương Tiêu, nhưng họ tin vào tên tuổi của Liễu Giang Hà, ông ấy sẽ không nói đùa với bọn họ.

h Liễu Giang Hà đã hoàn toàn mất hảo cảm với hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm. Nếu không nể mặt Dương Tiêu thì ông ấy đã đánh đuổi hai người này ra ngoài từ lâu rồi.

Dựa theo những gì Dương Tiêu vừa nói, Liễu Giang Hà bắt đầu thi châm cho Đường Kiến Quốc.

Liễu Giang Hà dùng tám cây châm bạc phong tỏa những huyệt quan trọng nhất trên hai chân của Đường Kiến Quốc rồi nhanh chóng dùng một cây châm bạc khác đâm vào trong đùi Đường Kiến Quốc.

Ngay sau đó, một lượng máu đen lớn trào ra từ lỗ châm.

Liễu Giang Hà cũng mới chữa bệnh cho người ta theo cách này lần đầu, Dương Tiêu ở cạnh bên cũng giúp đỡ không ít.

Ròng rã suốt một tiếng đồng hồ mới chữa trị xong, Triệu Cầm ở bên cạnh vội vàng nói: “Thần y Liễu, thế nào rồi?”

Liễu Giang Hà gạt mồ hôi trên trán, từ tốn mở lời: “Bên trong đã được khơi thông kha khá rồi, sau này chỉ cần bó thuộc và bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể là được. Thế nhưng, tiền thuốc cũng không rẻ đâu, chí ít cũng phải bốn năm mươi nghìn tệ. Nễ mặt Dương tiểu thần y, ông già này tự mình ra mặt cho các người, đoán là sẽ xuống được còn khoảng ba mươi nghìn.”

Nghe vậy, Đương Kiến Quốc quá đỗi vui mừng nói với Đường Mộc Tuyết: “Ba mươi nghìn sao? Vừa hay! Hôm qua mới nhận được ba mươi nghìn tệ không phải sao? Mộc Tuyết, con mau đưa tiền cho thần y Liễu đi!”

: Đường Mộc Tuyết đột nhiên giật thót mình, vẻ mặt rất khó xử.

“Sao vậy Mộc Tuyết? Có chuyện gì hả con?” Đường Kiến Quốc ngạc nhiên hỏi.

Đường Mộc Tuyết nhìn về phía Triệu Cầm đang day day đầu: “Hôm qua mẹ lấy mười nghìn đi rồi, tiêu hét sạch. Bây giờ con chỉ còn mỗi hai mươi nghìn thôi.”

“Cái gì? Triệu Cầm, bà lại lấy ba mươi nghìn chữa bệnh cho tôi ra tiêu mắt mười nghìn sao?” Đường Kiến Quốc bắt đầu nổi điên.

Triệu Cầm tức nhưng không có chỗ xả. Bà ta giận dữ hét thẳng vào mặt Đường Kiến Quốc: “Tiêu có mười nghìn thì đã làm sao nào? Mấy năm nay bà đây theo ông đã phải chịu bao nhiêu uất ức cơ chứ? Đường Kiến Quốc, trong lòng ông không thấy áy náy chút nào sao? Còn ở đó quát cái gì mà quát?”

Đường Kiến Quốc suýt ngất đi luôn. Thấy mình sắp đứng dậy được rồi, không ngờ ngay ở khoản tiền lại xảy ra vấn đề.

Đường Mộc Tuyết cũng cực kỳ sốt ruột. Còn thiếu mười nghìn nữa, thiếu mười nghìn nữa là chân bố cô có thể được chữa khỏi rồi!

“Mười nghìn còn lại để con vậy!” Một giây sau, Dương Tiêu lên tiếng.

Ba người đều giật mình, Triệu Cầm kinh ngạc hỏi: “Để mày?

Mày có tiền hay sao?”

Chẳng mấy chốc, Đường Mộc Tuyết đi quẹt hai mươi nghìn trong thẻ, Dương Tiêu cũng lấy một tấm thẻ ra quẹt mười nghìn.

Thấy Dương Tiêu có thể lầy ra được mười nghìn, Triệu Cầm sợ ngây cả người, ba ta tức điên lên hỏi: “Hay cho thằng Dương Tiêu này, thế mà còn dám cất quỹ đen trong nhà. Mày cứ nghĩ cho kỹ phải giải thích với tao thế nào đi!”

Bà ta cực kỳ tức giận. Dương Tiêu lại có tiền nhưng nó không hề nói, thằng khốn này!

Dương Tiêu cười khổ một tiếng, chào hỏi Liễu Giang Hà rồi một nhà bốn người lúc này mới đi ra ngoài.

Vương Trạch không thể tin nổi. Gã ta không thể ngờ đôi chân thương tật của Đường Kiến Quốc có thể chuyển biến tốt đẹp lên được. Gã ta đứng sau lưng Liễu Giang Hà, nghẹn họng trân trối hỏi: “Sư phục, y thuật của tên Dương Tiêu này rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

Ánh mắt Liễu Giang Hà đầy vẻ phức tạp, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dương Tiêu đang rời đi, nói đầy vẻ cảm khái: “Y thuật của tiểu thần y Dương xuất thần nhập hóa, chúng ta không thể đạt đến trình độ đó được!”

Cái gi!

Chúng ta không thể đạt đến được ư?

Liễu Giang Hà vừa nói vậy, Vương Trạch vẫn luôn không phục trở nên sợ hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.