Liễu Đồng càng kinh hãi hơn, nếu nặng, vậy chăng phải thằng súc sinh trước mặt này sẽ làm thịt mình sao?
Liễu Đồng đã đoán đúng, nếu không có công ty Hoa Chỉ Uyên, nêu Hoa Mộ Tranh không có mặt, nêu không phải Dương Tiêu không muôn đồ máu trước mặt Hoa Mộ Tranh, một cái tát của Dương Tiêu đã đủ lấy mạng của Liễu Đồng. . truyện tiên hiệp hay
“Chậc chậc! Không tìm đường chết sẽ không phải chết!” Trần Khải cười nói.
Anh ta và Dương Tiêu từng chứng.
kiến vô số sinh tử, năm đó rong ruồi trên thế giới giết địch như tê tái, đây đối với Trần Khải chỉ là một cảnh tượng nhỏ.
Nhìn Dương Tiêu, Liễu Đồng rất muôn đập Dương Tiêu thành hàng nghìn mảnh.
“Thằng súc sinh, cậu… cậu tìm chết!”
Liêu Đông tức giận quát.
Là một thành viên của nhà họ Liễu ở Đề Đô, bà ta có Uy thế của một nhà tài. phiệt đẳng, cập. thế giới, bị một thằng nhóc vặt mũi chứa sạch làm chật vật đến mức này, Liễu Đồng tức giận đến nỗi suýt hôn mê bất tỉnh.
Liễu Đồng lại hét lên: “Thằng súc sinh, dám phế bà đây, bà đây phải giết cậu!”
Nói xong, trong mắt Liễu Đồng lộ ra sát ý, bà ta giương nanh múa vuốt lao vê phía Dương Tiêu.
Bà ta muôn dùng tay trái túm cô của Dương Tiêu, như thê bà ta muôn bóp nát cô Dương Tiêu bằng móng tay sắc nhọn của mình.
“Dương Tiêu!” Hoa Mộ Tranh không kìm được tim đập loạn.
“Thằng súc sinh, bà đây phải giết cậu, bà đây phải giết cậu!” Ảnh mắt Liễu Đồng phẫn hận như rắn độc.
Àm!!
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Liễu Đồng, trong mắt Dương Tiêu lại lóe lên tỉa sáng lạnh lẽo: “Bà già chạnh chua, tìm chết chứ gì? Nếu muốn chết, hôm nay tôi không ngại hoàn thành tâm nguyện của bà. Lân này tôi trở về Đế Đô, nhất định sẽ gây nên một trận mưa gió máu tanh, tôi không ngại dùng máu của bà dọn đường cho cơn bão đẫm máu này trước!”
Vèol Ngay lúc Liễu Đồng lao tới trước mặt Dương Tiêu, chân phải của Dương Tiêu hoá thành tia chớp.
Liễu Đồng không hề thấy Dương Tiêu hành động như thế nào, chân phải của Dương Tiêu đã như sắm sét đá mạnh vào Liễu Đồng.
Àm!!!
Dưới ánh mắt của mọi người, thân hình uyễn chuyền và sang trọng của Liễu Đồng lui mạnh về phía sau như một viên đạn, cuối cùng đập vào cửa kính ở cửa.
Lực này quá nặng, cửa kính không chịu được lực mạnh này mà vỡ tung.
Trong chốc lát, kính vỡ tung, các mảnh vỡ bay tung tóe.
Cơ thê Liễu Đồng rơi xuống đất, hông của Liễu Đồng ngã trúng mảnh thủy tỉnh sắc nhọn.
Ói! Aaaaal Mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào người, tình cờ cào lên búi trĩ của Liễu Đông, một cơn đau khó tả suýt nữa đã tiên Liễu Đồng về châu trời.
Phụt!
Ngã trên mặt đất, máu trong người Liễu Đồng trào ra, nôn ra một ngụm máu.