Hổ Tế

Chương 1796: Chương 1796




Tên đàn ông thẳng như thép! Tên đàn ông thẳng như thép điển hình.

Tuy nhiên, Hoa Mộ Tranh không nản lòng, cô chỉ cảm thấy chinh phục được một người đàn ông như vậy mới có tính khiêu chiến.

Nếu Dương Tiêu dễ xúc động, c những suy nghĩ không đứng đán. về mình, thì ngược lại sẽ khiên Hoa Mộ Tranh vô cùng thất vọng.

Dương Tiêu càng giữ mối nạ hệ †rong sạch như thê này, ngược lại sẽ khiên trong lòng Dương Tiêu rục rịch.

Đôi mắt đẹp của Hoa Mộ Tranh hiện lên một vệt sóng, trên khuôn mặt ngọc bích hoàn mỹ của cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Anh Dương, Dương Tiêu, sau này mong sẽ được chỉ bảo nhiều hon!

Về cơ bản công ty không có việc gì lớn cân giải quyết, công ty hoa Hoa Chi Uyên thành lập chưa bao lâu, có lẽ trong công ty chỉ có khoảng hơn trăm nhân viên.

Hơn trăm nhân viên ở một nơi như Đề Đô chẳng là gì so với những công.ty lớn đó. Đơn giản như núi nhỏ gặp núi lớn.

Bất tri bất giác trời đã tối, Dương Tiêu vươn vai ngáp dài.

Đêm qua Dương Tiêu đi máy bay không hề ngủ, lại thêm một ngày trằn trọc, Dương Tiêu thấy hơi mệt.

Anh muốn nhanh chóng về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đến khách sạn Thần Phong.

Tới giờ tan làm, Hoa Mộ Tranh thu dọn đồ đạc đi đến chỗ Dương Tiêu: “Chưa tìm được chỗ dừng chân đúng không?”

“Chuyện này thì đúng là chưa!”

Dương Tiêu cười khô nói.

Trên người Hoa Mộ Tranh toát ra phong thái chị cả quyên rũ, cô cười nói: “Hay đêm nay đến chỗ tôi ngủ đi!”

Cái gì!!!

Đến… đến chỗ tôi ngủ?

Vừa dút lời, Dương Tiêu trợn to mắt không thể tin được, ánh mắt nhìn…

“Chuyện này…” Vẻ mặt Dương Tiêu cứng đờ.

Anh thật sự không ngờ Hoa Mộ Tranh lại nói ra lời như Vậy, trong chốc lát Dương Tiêu không biết nên trả lời như thê nào.

Hoa Mộ Tranh nở nụ cười thuần thục quyên rũ: “Sao? Sợ tôi ăn anh à?”

“Cô… cô đang trêu tôi đấy à?” Dương Tiêu chớp mắt hỏi.

Nghe Vậy, Hoa Mộ Tranh nhìn vẻ mặt cảnh giác của Dương Tiêu mà dở khóc dở cười, nụ cười của cô rất đẹp, giống như trăm hoa đua nở.

Hoa Mộ Tranh khẽ nghịch sợi tóc dài trên trán, cười tủm tỉm nói: “Nếu tôi nói tôi đang trêu anh, anh có tin không?”

“Không tin!” Dương Tiêu nói thẳng.

Cháăng hiệu tại sao, Dương Tiêu luôn cảm thấy Hoa Mộ Tranh có mục đích với mình, Dương Tiêu không hề hay biết Hoa Mộ Tranh đã yêu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.