Hổ Tế

Chương 1803: Chương 1803




Nhìn chằm chằm vào nhóm người hỗn loạn rời đi, gương mặt xinh đẹp của Hoa Mộ Tranh muôn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc bầy nhiêu đó.

“Lão đại, người vừa nãy thật sự rất đáng sợi” Nhóm sát thủ hàng đầu vừa mới rời khỏi Cẩm Lí Viên, một người trong số họ không nhịn được nói.

“Đúng vậy lão đại, tên đó không phải là quỷ đầy chứ?” Một người khác kinh hãi nói.

Cầm Sa Mạc Chi Ưng chĩa vào đầu mình, dễ dàng tránh đạn trong vòng mười centimet, đây đơn giản không phải là điều mà người bình IHhöng: có thê làm được.

Người đàn ông đầu đinh đổ đầy mồ hồi lạnh: “Bớt nói nhảm, mau đưa ông đây đến bệnh viện, rốt cuộc tên khôn Dương Bân Hàn: này muôn ông đây xử lý loại người gì vậy? Chờ quay về tìm Dương Bân Hàn, ông đây phải đánh thằng chó này phọt răm!”

Vừa nãy Dương Tiêu bóp cò, biểu tượng đàn ông của anh ta chắc chắn đã gà bay trứng vỡ, chẳng Có người đàn ông nào trên thế giới này có thê chịu nồi cảm giác này.

Dương Tiêu nhìn đám người rời đi qua cửa số, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Những người này đều là sát thủ hàng đâu, đều có kỹ năng phi thường!”

“Sao… sao anh có thể tránh được viên đạn?” Hoa Mộ Tranh kinh ngạc nhìn Dương Tiêu.

Vừa nãy Dương Tiêu dễ dàng tránh được viên đạn, hoàn toàn lật đỗ tam quan của Hoa Mộ Tranh. .

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||

Dương Tiêu cười nhẹ: “Chút kỹ năng mà thôi! Nếu cô Hoa đã không sao, có thể giúp tôi tìm hiểu đám người này có lai lịch gì!”

“Được!” Hoa Mộ Tranh không hề do dự mở máy tính điều tra.

Sau khi đóng cửa lại, Dương Tiêu thở phào nhẹ nhõm: “Suýt nữa, suýt nữa đã tự đánh mình, nguy hiểm thật, quá nguy hiểm!”

Không hề hay biết, Dương Tiêu nhanh nhẹn ở thời kỳ đỉnh cao, thực sự phi thường.

Tuy nhiên, Dương Tiêu của ngày hôm nay không ở thời kỳ đỉnh cao, nhiều năm không thực hiện nhiệm vụ, các chỉ sô của Dương Tiêu đã giảm đáng kê.

Năm đó khi thực hiện nhiệm vụ, Dương Tiêu bước trên bờ vực của cái chết nhiều lần, bát chấp mưa đạn nhiều lần.

Có hai loại tình huống, một là Dương Tiêu đã sớm nhận thây đôi phương sắp bóp cò, vì vậy Dương Tiêu đã tránh được đòn chí mạng của đối phương trước khi bóp cò.

Một loại khác là đối phương khóa chặt mình, dù khoảng cách rất xa nhưng Dương Tiêu có mắt rồng nền, có thê năm rõ được đường bay của viên đạn, Dương Tiêu có thê dùng kỹ năng phi thường tránh được.

Giống tình huống vừa nãy, Dương Tiêu có thê làm được, nhưng không hề dễ dàng.

Anh là người, không phải thần!

Anh không thể giống như Hoả Vân Tà Thần trong bộ phim Công Phu của Tỉnh Gia có thê hứng đạn bằng tay không.

Ngay cả khi Dương Tiêu toàn lực ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thê bắt được viên đạn bằng tay Kiống ở cự ly gân, nêu ở ‘ khoảng cách xa thì khi uy lực của viên đạn giảm xuông đáng kế thì còn có thể.

Vừa nãy Dương Tiêu chỉ muôn chân động đám người này, viên đạn suýt chút nữa băn trúng da đâu của Dương Tiêu.

Dương Tiêu biết rằng kỹ năng của anh chỉ đạt đến giới hạn của một con ‘ người, anh không phải siêu nhân Saiyan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.