Hổ Tế

Chương 1828: Chương 1828




Nhưng Dương Tiêu không trả lời, ánh mất càng ngày càng lạnh, nhấp một ngụm rượu mạnh, càng kích thích sát khí trên người Dương Tiêu.

Hoa Mộ Tranh nhìn Dương Bân Hàn đáng tái nhọt, lúm đông tiên của cô đẹp như hoa, người khác không biết thân phận của Dương Tiêu, nhưng cô biết rất rõ.

Biểu hiện của Lý Minh Hiên cũng không dao động quá lớn, năm đó nhà họ Lý ở Đông Hải được Dương Tiêu nâng đỡ, nhà họ Lý đương nhiên biết Dương Tiêu là Long chủ.

Tí táchI Tí táchl Nhìn mấy ngàn người trước mặt cúi đầu nhìn Dương Tiêu, trên trán Dương Bân Hàn chảy mô hôi lạnh, mu bàn chân cũng cảm thấy ớn lạnh.

Không ngờ Dương Tiêu sẽ chân động đên Tuyệt Thê Long Môn.

Một người nồi tiếng ở Đề Đô liếc mắt nhìn bên ngoài khách sạn Thần Phong, run giọng nói: “Xe sang tụ tập, mấy chục nghìn người cúi chào, thật đúng là kinh hãi lòng người!”

Đúng thể! Hàng chục nghìn người kính chào, chẳng lẽ Dương Tiêu này thực sự là Long chủ mới của Long Môn?”

“Nếu Dương Tiêu không phải Long.

chủ mới của Long Môn, thì nên giải thích cảnh tượng trước mặt này như thế nào?”

Nhìn chằm chằm vào hàng nghìn chiếc xe hơi hạng sang bên ngoài cửa khách sạn Thân Phong, hàng chục nghìn người tụ tập vây xem, trên mặt mỗi người chỉ có vẻ kinh hãi.

“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khi năng! Giả, tât cả đêu là giả!”

Trong lòng Dương Bân Hàn nổi SÓNG, anh ta suy sụp tỉnh thần, cả người điên cuông cực độ.

“Giả, tất cả đều là giả, mơ, tất cả đều là mơ!” Mặt của Dương Bân Hàn đỏ bừng hét lên như điên.

Nhìn thấy Dương Bân Hàn gục cà, tật cả mọi người đềử VÔ cùng bàng hoàng.

Không tốn bắt kỳ sức lực nào đã khiên Dương Bần Hàn thế hệ trẻ tuổi giỏi giang ở Đề Đô thành dáng vẻ như vậy, đơn giản là quá kinh khủng.

Trong phút chốc, mọi người đều nhìn Dương Tiêu với ánh mắt trang trọng và kính nễ hơn.

Còn Dương Tiêu đang nhấp ngụm rượu mạnh, một luông khí mạnh của cập trên quét qua xung quanh.

Như tôi đã nói, khi Dương Tiêu này trở về, nhất định sẽ sóng gió ngập trời.

Hôm nay, tôi Dương Tiêu bão táp trở vê, không chỉ sóng gió ngập trời, mà còn vang dội cả quá khứ và hiện tại!

Dương Tiêu không giận mà uy, trên người toát ra sát khí như có như không khiến cho tất cả những ai đến chúc mừng đều phải rùng mình.

Dương Bân Hàn tức giận xông lên: “Dương Tiêu, cậu đúng là giỏi! Cậu thật sự rất giỏi! Tuyên, chiến với tôi đúng không? Tốt tốt tt, mẹ kiếp tôi sẽ giệt cậu ngay trước mặt mọi người. Người đâu, chặt tên khón này thành tám khúc cho tôi, người đâu, đốt tên khốn này thành tro cho tôi!”

Bùng nổ, Dương Hân Hàn tức giận – hoàn toàn rơi vào trạng thái bùng nô.

Hôm nay rõ ràng là đại tiệc đón gió tây trần của anh ta, theo sau là các ông lớn tụ tập, bữa tiệc đón gió tây trân này đã hoàn toàn bị phá hủy, mà anh ta Dương Bân Hàn sẽ hoàn toàn trở thành trò cười.

Giờ phút này, hai mất Dương Bân Hàn đỏ ngâu, anh ta thật sự hận Dương Tiêu đến tận xương tủy, anh ta không ngờ Dương Tiêu của bây giờ lại có sức mạnh kinh người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.