Hổ Tế

Chương 1835: Chương 1835




“Rôt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Chuyện… chuyện này tuyệt đôi không có khả năng!” Dương Bân Hàn tức giận gâm lên.

Anh ta không hiểu tại sao một đứa con rơi bị nhà họ Dương đuổi ra khỏi – Đề Đô nhiều năm lại có năng lượng kinh người như vậy.

Dương Bân Hàn chỉ cảm thầy tiểÏi (si những điều này như một giậc mơ, anh ta chỉ cảm thầy thời buổi này mèo đã làm phù dầu cho chuột.

Tí tách! Tí táchI Chứng kiến cảnh tượng này, trán của bà cụ nhà họ Dương ở Đề Đô đổ đầy mồ hôi lạnh.

Vốn dĩ bà ta nghĩ việc Tuyệt Thế Long Môn xuất hiện đã là rất sốc, ai ngờ đằng sạu sẽ có hàng chục nhà tài phiệt đẳng cấp thê giới.

Dương Bân Hàn và bà cụ không hề hay biệt Dương Tiêu là lưỡi dao sắc bén của đất nước mạnh nhất trong Thiên Phủ Chi Quốc, và được mệnh danh là chiến thần số một phương Đông.

Năm đó khi rong ruồi trên đầu trường quốc tế, Dương Tiêu không biệt đã.

giệt bao nhiêu nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới, đồng thời cũng đích thần hỗ trợ không ít nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới.

Bây giò Dương Tiêu trở về Đề Đô, mệnh lệnh ban ra, các anh hùng tự nhiên sẽ đến thăm.

“Thằng nhóc thối này đúng là biết tạo bật ngò! Giả vờ giỏi thật, nhưng mình thích cái giả vờ này, ha ha ha hai”

Dịch Thấp ngôi trong. chiếc xe thể thao vàng cười vui vẻ.

Mặc dù đã biết thân phận của Dương Tiêu, nhưng cuối cùng khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Mộ Tranh vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đề có thể huy động hàng chục nhà tài phiệt đẳng cấp thê giới đến, quả thật là một người tài giỏi.

Lý Vân Long cũng ngạc nhiên không kém, ông biệt Dương Tiêu ủng hộ rất nhiều nhà tài phiệt đăng cấp thế giới, nhưng không ngờ sau bao nhiêu năm, Dương Tiêu vẫn có sức hấp dẫn triệu tập được nhiều nhà tài phiệt đẳng cấp thê giới như này.

Trần Khải và Lý Minh Hiên thì tự nhiên không cân phải nói, họ cơ bản biết rõ những việc làm của Dương Tiêu.

Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Dương Tiêu câm ly rượu từ từ đứng dậy.

Anh thờ ơ liếc nhìn hiện trường, trong đó có một sự cưỡng chế mờ nhạt khiến người khác không thê bỏ qua.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám người, Dương Tiêu chậm rãi nói: 1o lòng đầy phẫn nộ, dường như mỗi sợi tóc đêu dựng đứng đầy mũ cao lên.

Trận mưa gâp vừa tạnh, dựa lan can nhìn ra xa, sóng lòng trào dâng, ngửa mặt nhìn trời cao hét lớn.”

“Mãn Giang Hồng của Nhạc Phi?”

Nghe Dương Tiêu nói, mọi người đều kinh ngạc.

Dương Tiêu không hệ quan tâm đến ánh mắt của mọi người, anh nhìn vẻ mắt tái nhợt của bà cụ, rội lại nói: “Năm nay đã ba mươi tuồi, mà công danh có được chỉ như bụi đất. Vào sống ra chét, đội trăng sao, tám ngàn dặm đường chỉnh chiền ruỗi giong nam bãc, một lòng báo quốc. Mong đừng để thời gian trôi phí, đên lúc bạc đầu chỉ biết than thở bi thương.”

Cuối cùng, Dương Tiêu nhìn chằm chằm vào Dương Bận Hàn đang quỳ trên mặt đất thân thể phát run, cuôi cùng nói: “Nỗi nhục Tỉnh Khang đến nay vẫn chưa rửa sạch. Làm một bề tôi, không ngày nào là không đau đầu, oán hận chứa đây, biết đến bao giờ mới dẹp tan! Ta nhất định phải thông lĩnh ngàn vạn chiến Xa, vung roi thẳng tiến, đạp bằng từng cửa khâu ở núi Hạ Lan nơi mà quân Kim chiếm đóng. Thè răng trong tiêng nói cười thăng lợi, sẽ ăn gan quân thù lấy no, uống máu quân thù giải khát. Đợi đến ngày thu phục lại được trọn vẹn giang sơn, sẽ dẫn binh báo tiệp về kinh thành triều kiên hoàng đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.