Nhưng dù sao bà cũng là một phụ nữ yêu đuổi, hoàn toàn không phải đi thủ của nhóm người phụ nữ độc ác này.
Chồng bà mắt tích, con trai bà Dương Tiêu bị đuổi ra khỏi nhà, nêu bà không quan tâm đến chồng con, thì sợ răng Hứa Tuệ Nhàn sẽ không thể bám trụ được ngân ây năm.
Bà nắm chặt tay, nghiền răng nghiền lợi, không cho phép mình rên rỉ.
Bước xuống từ chiếc xe việt dã, hai người bảo vệ ở công Bạch Long Xã tiền lên hét lớn: “Đứng lại, nhóc con, cậu là ai?”
“Trong Bạch Long Xã các người có một người phụ nữ trung niên tên là Hứa Tuệ Nhàn, cho các người một phút thả bà ấy ra, nếu không, tôi không ngại san bằng toàn bộ Bạch Long Xã của các người!” Dương Tiêu kiêu ngạo, cả người toát ra vẻ lạnh lễo.
Cái gì!!!
Cho các người một phút đề thả người? Nếu không, tôi không ngại san bằng toàn bộ Bạch Long Xã?
Nghe những lời của Dương Tiêu, hại nhân viên trực ban vô cùng sửng sốt, họ không ngờ Dương Tiêu lại kiêu ngạo như vậy.
Phải biết rằng Bạch Long Xã là thế lực lớn nhất ở Đề Đô, ngay cả những gia tộc giàu có kia cũng không dám dễ dàng khiêu khích bọn họ.
Thằng. nhóc trước mặt này lại dám đe dọa sẽ san bằng toàn bộ Bạch Long Sài thằng nhóc này bị điên hả?
Nhân viên đứng đầu nhíu mày nhìn Dương Tiêu, anh ta nhìn thấy Dương Tiêu có khí thế phi thường, trâm giọng hỏi: “Hứa Tuệ Nhàn mà cậu nói là ai2”
“Đó là mẹ tôi!” Dương Tiêu lớn tiếng nói.
“Mẹ?” Hai nhân viên trực ban nghe thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Trọng ấn tượng của họ, chỉ cần có thê bị giam câm trong Bạch Long Xã thì đều là những kẻ độc ác hoặc những người xuất thân từ các gia đình quý tộc không có quyên lực và bị các gia tộc lớn từ chối.
Sắc mặt Dương Tiêu càng ngày càng ảm đạm, anh trịnh trọng nói: “Các người còn có bốn mươi giây!”
“Bốn mươi giây? Nhóc con, nói cho cậu biết, đây là Bạch Long Xã, mau cút khỏi đây ngay, nêu không, đừng nói cậu sẽ san băng Bạch Long Xã, tôi sẽ giết cậu trước!” Nhân viên trực ban cầm đầu nhìn Dương Tiêu với vẻ rất khinh thường.
Thấy thái độ của đối phương hung hăng như vậy, Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Không thả người đúng không?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo âm hiểm như đến từ vực sâu của địa ngục, ị khiến người ta rợn cả người.
“Thả người cái quằn, cút ngay, nếu còn không cút, bây giờ tôi sẽ chém cậu!” Một nhân viên khác trách mắng.
Vèo!
Người nọ vừa dứt lời, tay phải của Dương Tiêu bắn ra như một con rồng điên, trực tiếp giữ lầy cổ của người đó.
Răng rắc!!!
Một âm thanh chói tai của xương gãy vang lên, người nọ chết ngay tại chỗ.
Nhân viên trực ban đứng đầu thấy tên đàn em bên cạnh chết tại chỗ, anh ta mở to mắt: “Dám ra tay với người của Bạch Long Xã, mẹ kiệp cậu chê sống lâu hả?”