Hổ Tế

Chương 1853: Chương 1853




Nhìn thấy tình trạng thảm thương của mẹ mình, Dương Tiêu không khỏi năm chặt tay, anh thật sự không ngờ hoàn cảnh của mẹ mình lại khó khăn như vậy.

Cũng may là anh đến kịp, nêu không thì không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như nào.

“Mẹ, con là Tiêu nhi!” Dương Tiêu nhanh chóng bước tới đỡ mẹ dậy.

Nhìn cái tát in hẳn trên mặt mẹ, tim của Dương Tiêu như bị dao cắt, trên người Dương Tiêu xẹt qua một luồng sát khí.

Mẹ anh vắt vả nuôi anh khôn lớn, giờ mẹ bị người xấu bắt nạt đến mức này, Dương Tiêu làm con sao có thể không tức giận?

Nhìn chăm chú vào Dương Tiêu, Hứa Tuệ Nhàn cảm thấy như mơ: “Tiêu nhỉ, con thật sự là Tiêu nhi!”

Lúc này hai mắt Hứa Tuệ Nhàn đã phủ một tầng sương nước, bà bị người ta đâm đá trên mặt đất nhưng chưa bao giờ xúc động, nhưng khi nhìn thấy Dương Tiêu, Hứa Tuệ Nhàn không còn kìm nén được xúc động ban đâu trong tim bà nữa, máu mủ tình thâm đó không thể vứt bỏ được.

“Mẹ, xin lỗi. con đến quá muộn, mẹ đã chịu nhiều thiệt thòi. Mẹ, mẹ đi cùng con!” Dương Tiêu nắm tay mẹ bước ra khỏi phòng giam.

Sau khi ra khỏi phòng giam, Hứa Tuệ Nhàn cảm thấy như thê đã đánh đồ lọ ngũ vị hương, nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Những năm qua, bà sống I một ngày như một năm, chính vì chồng con mà Hứa Tuệ Nhàn mới cắn răng chịu đựng đến giờ.

Bây giò nhìn thấy con trai mình cứu mình ra khỏi bể khổ, Hứa Tuệ Nhàn thật sự rất vui mừng.

Sau khi ra khỏi phòng giam, Dương Tiêu nén lại nội lòng kích động nói với mẹ: “Mẹ, mẹ ở đây nghỉ ngơi một lát, con đi sẽ về ngay!”

“Ừ, được!” Hứa Tuệ Nhàn nói với vẻ mặt cảm động.

Sau khi đưa mẹ đến chỗ an toàn, Dương Tiêu kiên định quay lại, bước đên phòng giam nữ tù nhân.

Lúc này, một số nữ tù nhân thò đầu ra ngoài quan. sát thế giới bên ngoài, bọn họ muôn thoát ra khỏi nhà tù tăm tối này.

Nhìn thấy Dương Tiêu quay trở lại, mây nữ ñù nhân thò đầu ra ngoài nhanh chóng rụt người lại như những con chim sợ hãi.

Bóp!

Trở lại phòng giam, Dương Tiêu giơ tay đóng cửa phòng giam.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” Cảm nhận được ý định giết người trên người Dương Tiêu, tất cả nữ tủ nhân đều giật mình.

Trong mắt Dương Tiêu không hề có một chút xúc động nào nhìn chằm chằm các nữ tù nhân, lạnh lùng nói: “Cái tát in hằn trên mặt mẹ tôi là ai đánh?”

Dưới khí thế chất vần khổng lồ của Dương Tiêu, nhóm nữ tủ nhân co đầu rụt cổ, trên mặt lộ ra vẻ sợ: hãi.

Vừa nãy Dương Tiệu một dao giết chết Lưu gia sắp bắt nạt Hứa Tuệ Nhàn, cảnh tượng đó khiến bọn họ khá sốc.

Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng.

Người trước mặt bọn họ là một kẻ tàn nhận, người trước mặt bọn họ chắc chắn là một kẻ tàn nhẫn, bọn họ không dám xúc phạm đến uy nghiêm của Dương Tiêu.

“Tôi hỏi lại lần cuối, cái tát in hằn trên mặt mẹ tôi là do ai đánh?” Dương Tiêu trâm giọng hỏi.

Nhóm nữ tù nhân vẫn im lặng, bọn họ không dám trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.