Hổ Tế

Chương 1856: Chương 1856




Ngay khi Lưu Phượng chuân bị đên gân Dương Tiêu, tay phải của Dương Tiêu hóa thành tia chớp tát mạnh vào mặt Lưu Phượng.

Lần này, Dương Tiêu ra tay mạnh hơn trước gấp máy lần.

Phụt!

Thân thể Lưu Phượng giống như diều đứt dây, bà ta nôn ra ngụm máu tươi, cuôi cùng thân thể nặng nề ngã vào trên tường.

Khi tiếp đất, trong mắt Lưu Phượng hiện lên những ngôi sao vàng, bà ta.ua một tiêng, miệng chảy máu tươi răng bị gãy.

“Ôi trời ơi!” Nhìn thấy trạng thái thê thảm của Lưu Phượng, tất cả nữ tù nhân trong phòng giam đều kinh hãi dựng tóc gáy.

Ngay sau đó, khuôn mặt Lưu Phượng sưng điên cuồng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, biến thành đâu heo.

Cảm nhận được sự đau rát trên mặt, Lưu Phượng hoàn toàn phát điên: “Súc sinh, mày dám đánh tao? Tao phải giết mày, tao nhất định phải giết mày!”

Vèol Ngay sau đó, Lưu Phượng rơi vào trạng thái điên cuồng, bò thẳng dậy, bà ta bước lên một bước rút con dao pha trên người Lưu gia đã chết, hung ác lao về phía Dương Tiêu.

Đôi mắt bà ta đỏ ngầu, rất bùng nỏ, dường như chỉ có giết chết Dương _ Tiêu thì bà ta mới có thể rửa sạch nỗi nhục mà Dương Tiêu đã mang lại cho bà ta.

Xuất thân từ một gia đình quyền thế, ở trong gia đình quyền thế bao nhiêu năm nay, Lưu Phượng có tính cách rất mạnh mẽ.

Sống nủa đời, Lưu Phượng chưa từng chịu nhục nhã như vậy.

“Súc sinh, chết đi!” Lưu Phượng điên cuông hét lên.

Bà ta cầm dao pha, muốn đâm một nhát tiễn Dương Tiêu về châu trời.

“Muốn giết tôi? Chỉ dựa vào người đàn bà đanh đá mắt trí như bà?”

Dương Tiêu nhìn chằm chằm Lưu Phượng đang lao vệ phía mình, trong lòng anh càng chán ghét hơn.

Bóp!!!

Ngay khi Lưu Phượng chuẩn bị tới gân Dương Tiêu, Dương Tiêu giơ chân phải đá vào ngực Lưu Phượng với tốc độ nhanh như chớp.

Lưu Phượng đâu có thê ngờ được kỹ năng của Dương Tiêu lại kinh người như vậy, bà ta chỉ cảm thấy toàn thân như bị một chiếc xe tải lớn tông vào một cách dã man, con dao trên tay lập tức rơi xuông.

Ngay lúc con dao pha rơi xuống Dương Tiêu đưa tay ra chộp lây con. dao pha.

“Đậu phông!” Vừa ngã xuông đất, khí huyệt trong người Lưu Phượng trào ra, một trận đau đón không nói nên lời khiến bà ta suýt ngất xỉu.

Nhưng sự kiêu ngạo trong tận xương tủy khiến Lưu. Phượng muôn tân công Dương Tiêu lần nữa, hai mắt Lưu Phượng gân như bùng cháy, bà ta VINg vậy đứng dậy: “Súc sinh, tao phải giêt mày, súc sinh, tao nhất định sẽ giêt mày!”

“Giết tôi? Thật không?” Ánh mắt Dương Tiêu lạnh nhữ quỷ thần dưới vực sâu.

Vèol Ngay giây tiếp, theo, thân thể của Dương Tiêu nô tung, Lưu Phượng chưa kịp đứng dậy đã bị Dương Tiêu đá vào bụng, anh vung dao hoá thành một tia sáng lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.