Hổ Tế

Chương 210: Chương 210




“Chuyện này rốt cuộc như thế nào?” mắt thấy có người đến phá quán gây sự, hiện trường không ít người kinh ngạc không thôi.

“Người đến là kẻ nào?” Dương Tiêu vô cùng kinh ngạc nói.

Trong mắt tất cả mọi người, ông lão râu bạc cũng vị thiếu niên kia đều điên rồi, dám đến hội quán cờ vây của Bạch Nguyên Kiệt gây rồi, hành động này rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn lật tung cả bầu trời lên hay sao?

Hơn nữa, hôm nay lại là ngày lành khai trương của hội quán cờ vây, đến cả Cung Thiên Kỳ Cung lão thái gia của gia tập hùng mạnh nhất Trung Nguyên cũng đích thân đến chúc mừng, hai kẻ này vừa đến liền hất văng bàn cờ vây, đây rõ ràng chính là muốn gây rối mài Nhưng có điều, nhiều người tuy rằng sắc mặt không vui, nhưng cũng không có kẻ nào dám bước lên trước trách móc vài lời.

Hiện trường lúc này, đều là các dòng họ danh giá Trung Nguyên, bọn họ đều hiểu rằng dám ở địa bàn của Kỳ thánh Bạch Nguyên Kỳ gây sự phá rối, nhất định không phải nhân vật đơn giản gì.

Nghe thấy từng trận ồn ào bên ngoài, Bạch Nguyên Kiệt theo tiếng ồn mà đến, sau khi nhìn rõ người đến là kẻ nào, nét già nua trên khuôn mặt Bạch Nguyên Kiệt hiện lên nét không vui.

“Cát Hưu ông điên rồi có phải không? Nếu như ông có thành kiến gì với tôi, chúng ta ngày khác hẹn gặp, đánh cờ cũng được, đánh nhau cũng không sao; nhưng xin ông đừng nhằm trúng ngày tôi khai trương hội quán mà đến gây rồi!”

– Nhìn thấy thần sắc tức giận ngút trời của Bạch Nguyên Kiệt, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường liền lập tức hiểu rõ, hai người này trước đây nhất định có xích mích.

“Hả? Cát Hưu Cát lão? Đó không phải chính là Hội trưởng của Hiệp hội cờ vây Trung Nguyên hay sao? Cát lão như thế nào lại đến gây phiền phức cho Bạch lão được chứ?” một người sau khi nhận ra ông lão râu bạc kia liền kinh ngạc thốt lên.

Hội trưởng của Hiệp hội cờ vây? Dương Tiêu lúc này có chút hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.

Đáng nhắc đến chính là, Bạch Nguyên Kiệt vẫn là Kỳ thánh lão tiền bối của Thiên Phủ Chi Quốc, được Hiệp hội cờ vây Trung Nguyên trao tặng danh hiệu hội trưởng vinh dự trọn đời, còn ông lão đến gây sự hôm nay Các Hưu chính là hội trưởng đang nhậm chức.

Nếu so về sức ảnh hưởng, hiệu hội trưởng vinh dự trọn đời nhất định sẽ có sức ảnh hưởng hơn hết.

Tục ngữ nói, kẻ chung ngành đều là oan gia, ông lão này quá nữa chính là có xích mích cùng với Bạch lão Bạch Nguyên Kiệt.

Một người đàn ông trung niên biết rõ sự tình liền thấp giọng nói: “Nghe nói Bạch lão cùng Các lão thời trẻ cùng thích một người con gái, bọn họ ước định so tài đánh cờ. Năm đó trong nước cũng đang tiến hành tổ chức cuộc thi cờ vây, cả hai bèn lập lời thề, nói rằng nếu kẻ nào vinh dự giành được phần thắng sẽ trở thành Kỳ thánh, người còn lại phải tự mình rút lui khỏi chuyện tình cảm này.”

“Hình như năm đó Cát lão cuối cùng lại thua Bạch lão vài quân cờ, đến cuối cùng Bạch lão ôm được mỹ nhân về nhà! Cùng vì vậy Cát lão cả đời không cưới vợ, không ngừng nghiên cứu bồi dưỡng kỳ nghệ của bản thân, chính là hy vọng có một ngày có đủ sức đánh bại được Bạch lão; nhìn điệu bộ này xem ra hôm nay Cát lão chính là muốn báo mối thù năm đó mà đến đây!”

“Thì ra là như vậy!” Không ít người đột nhiên bừng tỉnh hiểu rõ.

Đến cả Dương Tiêu lúc này đứng trong đám người cũng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cảm xúc của ông lão râu bạc này lại kích động đến như vậy.

Người con gái mình yêu bị kẻ khác cướp đi, không đem Bạch lão trở thành kẻ thù cả đời mới kỳ lạ.

Tất nhiên, Dương Tiêu cũng càng thêm khâm phục với Các Hưu Các lão, vì một người con gái mà quyết định cả đời không cưới bất kỳ ai, không thể không khiến người khác dựng ngón tay cái khen ngợi.

“Như thế nào lại là ông bạn cũ này đến đây chứ? Xem tình huống này, Bạch lão ông hôm nay gặp phải phiền phức lớn rồi!”

Cung lão thái gia Cung Thiên Tề sau khi nhìn rõ người đến là ai, cũng cảm thấy nhức đầu không thôi.

Chuyện xảy ra năm đó Cung Thiên Tề rõ ràng hơn bất kỳ ai, ông chính là người đã chứng kiến toàn bộ yêu hận tình thù năm đó giữa Bạch Nguyên Kiệt cùng Cát Hưu.

Nói ra cũng thật là trời xanh biết cách đày đọa người, người tài nữ đó sau khi ở bên Bạch Nguyên Kiệt, không đến một năm liền hạ sinh một người con trai.

Tất nhiên, Cát Ưu cũng là một chính nhân quân tử, tuân thủ theo lời thề, nếu đã thua cuộc thi đấu tức khắc sẽ rút lui khỏi chuyện tình cảm này, không tiếp tục xen vào.

Nhưng mộng đẹp thường không kéo dài lâu, Bạch Nguyên Kiệt cùng vị kỳ nữ đó có một đêm từ ngoài trở về, trên đường gặp kẻ lưu manh. Năm đó, Bạch Nguyên Kiệt tuổi trẻ khí thịnh, cùng đám người xấu so tài, nhưng đối phương người đông thế mạnh, trong đó có một kẻ xấu có ý đồ dùng dao găm đâm lén Bạch Nguyên Kiệt, vị kỳ nữ đó nhân lúc thời điểm sống chết, thay Bạch Nguyên Kiệt chắn một đao.

Dù cho Bạch Nguyên Kiệt đã kịp thời đưa vị tài nữ ấy đến bệnh viện cấp cứu, nhưng vì mất máu quá nhiều mà không may qua đời, chuyện này cũng trở thành nổi tiếc hận cả đời của Bạch lão.

Cũng vì chuyện này, Bạch lão Bạch Nguyên Kiệt sau tang sự, cũng không tái giá.

Cát Hưu sau khi biết chuyện này, liền xách dao thái rau đến sống mái một phen với Bạch Nguyên Kiệt, may mắn có người ngăn cản kịp thời.

Quả thật nếu như người con gái trong lòng cùng Bạch Nguyên Kiệt hòa thuận vui vẻ, êm ấm sống một đời, Cát Hưu hắn cũng không có gì để nói. Nhìn người con gái mình yêu lại vì Bạch Nguyên Kiệt mà mắt mạng, chuyện này triệt để kích thích đến Cát Hưu; hai người cứ như vậy mà tranh đấu cả một đời.

Hôm nay, hội quán cò vây Bạch Nguyên Kiệt khai trương, Cát Hưu đến đây gây rối cũng là chuyện bình thường.

Cung Thiên Tề biết rõ Cát Hưu những năm nay chính là không nhìn thầy Bạch Nguyên Kiệt sống tốt.

Cát Hưu trừng mắt nhìn Bạch Nguyên Kiệt lạnh giọng nói: “Bạch lão đầu, người đến gây rối hôm nay không phải là tôi, mà là đệ tử thân truyền của lão phu Vương Hạo Nhiên!”

Dáng vẻ tuấn tú dáng người cao lớn Vương Hạo Nhiên nhìn Bạch Nguyên Kiệt khiêu khích nói: “Bạch tiền bối, sớm đã nghe sư phụ của đệ tử nói kỳ thuật của ngài tinh thông, hôm nay đặc biệt đến lĩnh giáo!”

“Cái gì? Tên nhóc trẻ tuổi này chính là Vương Hạo Nhiên có kỳ nghệ bất phàm đó sao?” Hiện trường không ngừng vang lên một trận xôn xao.

Dương Tiêu ngược lại cũng kinh ngạc nói: “Khiêu chiến Bạch lão?”

Dương Tiêu ở công viên quan sát hai người chơi cờ nhiều năm, kỳ nghệ của Bạch Nguyên Kiệt hắn là người rõ ràng hơn ai hết, danh hiệu Kỳ Thánh không phải chỉ là nói chơi mà thôi.

Lúc này, sắc mặt Vương Hạo Nhiên kiêu ngạo, hắn không những là đệ tử thân truyền của Cát Hưu, mà còn là nhân vật đứng đầu trong giới thanh thiếu niên chơi cờ của Hoa Hạ.

Nữa năm trước, người từ trước đến nay luôn mai danh ẩn tích Vương Hạo Nhiên đại diện cho Hoa Hạ đến Hàn Quốc tham gia cuộc thi cờ vây Châu Á, giết hết một đám thanh niên các nước Châu Á tơi bời tan tác.

Cũng vì đó, Vương Hạo Nhiên một trận thành danh, đến các bậc tiền bi trong giới cờ vây các nước đối với hắn khen ngợi có thừa.

Đám đông tại hiện trường không thể nào ngờ rằng, Cát Hưu vậy mà lại cho gọi Vương Hạo Nhiên quay trở về nước.

Nếu như Bạch Nguyên Kiệt cùng Cát Hưu hai người quyết đầu, nhất định bắt phân thắng lợi.

Một người là Hoa Hạ Kỳ Thành, hội trưởng vinh dự trọn đời của Hiệp hội cờ vây Trung Nguyên; còn một người chính là đại nhân vật cấp nguyên lão của Hiệp hội cờ vây Hoa Hạ đồng thời cũng là Hội trưởng Hiệp hội cờ vây Trung Nguyên; thật lực mạnh mẽ khó bề so sánh.

Hiện tại, Cát Hưu vậy mà lại đồng ý để cho Vương Hạo Nhiên tuổi trẻ xuất trận; đây rõ ràng chính là hành vi cố ý gây rối.

Nếu như hôm nay Vương Hạo Nhiên thua cuộc, vậy chỉ có thể chứng minh Bạch Nguyên Kiệt gừng càng già càng cay, còn nếu như ngược lại Bạch Nguyên Kiệt thất thế thua cuộc, vậy thì đúng là chuyện cười khắp thiên hạ.

Đường Đường là Kỳ Thánh Hoa Hạ vậy mà lại thua một hậu bối trẻ tuổi, chuyện này nhất định có thể náo động một trận khắp các trang báo.

Một khi Bạch Nguyên Kiệt thua cuộc, ông nhất định sẽ không có mặt mũi nào tiếp tục điều hành hội quán cờ vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.