Dương Tiêu nhìn dáng vẻ đắc ý hiện giờ của Đường Hạo cũng không hề tức giận, hắn chỉ cười nhạt một tiếng nói: “Đường Hạo, sự ngu ngốc của anh luôn tràn ngập sự sáng tạo! Anh cho rằng chỉ cần như vậy có thể chọc tức đến chúng tôi được hay sao? Chó ngoài đường phát điên chạy đến cắn chúng tôi, không lẽ tôi cùng Mộc Tuyết còn cắn trả lại nó hay sao?”
Nghe những lời này, trong lòng Đường Mộc Tuyết lúc này mới thoải mái hơn một chút, ánh mắt cô hiện tại khi nhìn Đường Hạo tràn ngập sự kinh tởm chán ghét, nhìn Đường Hạo lúc này chẳng khác nào nhìn thấy một con chó dữ tợn không hơn không kém.
Thời điểm lúc Dương Tiêu còn trên đỉnh cao nhất, loại tiểu nhân vật như Đường Hạo đến tư cách nâng giày cho hắn cũng không có, chỉ cần không xúc phạm đến Đường Mộc Tuyết thì Dương Tiêu cũng sẽ không quá so đo tính toán với hắn.
Ít nhất, tâm thái cùng đẳng cấp của hai người bọn họ cũng không giống nhau. Giữa người với người nếu như không cùng đẳng cấp với nhau, sẽ không cách nào giao tâm được, ít nhất cũng sẽ có xung đột trực diện.
Cái gọi là trong bụng thừa tướng có thể chèo cả con thuyền, tuyệt đại đa số chính là chỉ kẻ trên bao dung cho kẻ dưới, chứ không phải bao dung với người cùng đẳng cấp, cũng vì những kẻ này có thể gây ra uy hiếp đối với tể tướng.
Ít nhất trong mắt Dương Tiêu, Đường Hạo cùng lắm chỉ là một tên hề chỉ biết chơi đùa trên dây, chỉ cần Đường Hạo không gây hại đến Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu cũng làm biếng tranh chấp trực diện với hắn.
: “Mày…tên phế vật nhà mày dám mắng tao là chó sao?” Đường Hạo tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
Hắn không thể ngờ đến rằng, Dương Tiêu thương tích đã thành ra như vậy, vậy mà lại dám đối với hắn như vậy.
Dương Tiêu cười châm chọc nói: “Đường Hạo anh lôi thôi xong chưa? Nếu đã nói xong rồi thì xin mời rời khỏi đây, tôi nhớ trước đây đã từng nói qua với anh, tôi từ trước đến đây không có thói quen nghe người khác nói nhảm!”
Phụt!
Nhìn thấy Dương Tiêu vẫn chưa động tay nhưng đã vô cùng lợi hại phản kích lại Đường Hạo, Đường Mộc Tuyết nhịn không được bật cười thành tiếng.
Trước đây đã từng lãnh giáo qua mồm mép của Dương Tiêu, cô biết rằng mồm mép của hắn rất lợi hại, nhưng không nghĩ đến lần này những lời Dương Tiêu nói càng lợi hại hơn.
“Khốn khiếp! Khốn khiếp! Đồ khốn khiếp!”
Liên tiếp bị Dương Tiêu sỉ nhục, Đường Hạo tức giận nắm chặt bàn tay, tức giận rống lên.
Nếu như nơi này không phải là bệnh viện, Đường Hạo hung hăng tuyệt đối đắm thẳng vào mặt Dương Tiêu, phải đánh cho Dương Tiêu mặt mũi nở hoa.
Đường Hạo trừng mắt đến muốn nứt ra, hắn vô cùng phiền muộn, tối hôm qua khí gas rò rỉ như thế nào lại không nỗ chết tên nghiệt chủng tỉ tiện Dương Tiêu chứ?”
Nghe thấy trong phòng bệnh vang lên tiếng người nói chuyện ồn ào, một nữ y tá vừa đổi ca mặc trang phục thiên sứ áo trắng bước vào trong phòng lạnh giọng nói với Đường Hạo: “Anh hét lớn tiếng như vậy để làm gì chứ?”
“Chính là sợ người khác không biết giọng anh cao sao? Không biết nơi này là phòng bệnh sao, không biết nơi này cần giữ yên tính hay sao? Con người anh như thế nào lại không có tố chất như vậy?”
Bị một nữ y tá nhỏ nhoi giáo huấn một trận, Đường Hạo tức đến mức muốn nỗ tung tại chỗ.
Vừa bị Dương Tiêu sỉ nhục một trận, sau đó lại bị nữ y tá giáo huấn, chỉ cần nhắc đến chuyện này trong lòng Đường Hạo tức giận không thôi.
“Ăn nói kiểu gì vậy? Có biết tôi là ai hay không? Có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi cũng đủ sa thải cô hay không?”
Hiện giờ ngọn lửa tức giận của Đường Hạo đều trút giận hết lên trên người nữ y tá này.
Hắn tin tưởng rằng chỉ dựa vào quan hệ nhân mạch của bản thân, muốn sa thải một nữ y tá là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nữ y tá cười lạnh một tiếng nói: “Vị tiên sinh này, tôi chân thành nói cho anh biết, lời nói đừng quá tự kiêu tự đại, nếu không rất dễ bị mắt mặt!”
“Vậy sao? Muốn hù ông đây hay sao? Ông đây muốn sa thải cô cũng chỉ cần một cú điện thoại mà thôi!” sắc mặt Đường Hạo kiêu cao ngạo mạn nói.
Nữ y tá cũng tức giận, cô trừng mặt nhìn khuôn mặt đáng ghét của Đường Hạo: “Được, tôi là y tá mới đến, tên Diệp Khinh Vũ, ba tôi là viện trưởng bệnh viện, anh thử gọi điện để người khác sa thải tôi xem; đừng có giống như những kẻ không ra gì khiến cho tôi xem thường anh!”
ĐMI Ba là viện trưởng bệnh viện?
Đường Hạo nhát thời giống như phải chịu lấy hơn hàng vạn đả kích cùng tổn hại, cả người đều chết sửng. Hắn dĩ nhiên có chút nhân mạch, nhưng nếu muốn sa thải con gái của viện trưởng bệnh viện hắn căn bản không làm đượ!
c Nhìn khuôn mặt đông cứng của Đường Hạo, nữ y tá Diệp Khinh Vũ hừ giọng nói: “Tên đàn ông vô dụng, nói lời hung hăng với một người con gái, anh có biết xáu hỗ hay không?”
kiêu cao ngạo mạn nói. . ngôn tình ngược
Nữ y tá cũng tức giận, cô trừng mặt nhìn khuôn mặt đáng ghét của Đường Hạo: “Được, tôi là y tá mới đến, tên Diệp Khinh Vũ, ba tôi là viện trưởng bệnh viện, anh thử gọi điện để người khác sa thải tôi xem; đừng có giống như những kẻ không ra gì khiến cho tôi xem thường anh!”
ĐMI Ba là viện trưởng bệnh viện?
Đường Hạo nhát thời giống như phải chịu lấy hơn hàng vạn đả kích cùng tổn hại, cả người đều chết sửng. Hắn dĩ nhiên có chút nhân mạch, nhưng nếu muốn sa thải con gái của viện trưởng bệnh viện hắn căn bản không làm đượ!
c Nhìn khuôn mặt đông cứng của Đường Hạo, nữ y tá Diệp Khinh Vũ hừ giọng nói: “Tên đàn ông vô dụng, nói lời hung hăng với một người con gái, anh có biết xáu hỗ hay không?”
kiêu cao ngạo mạn nói.
Nữ y tá cũng tức giận, cô trừng mặt nhìn khuôn mặt đáng ghét của Đường Hạo: “Được, tôi là y tá mới đến, tên Diệp Khinh Vũ, ba tôi là viện trưởng bệnh viện, anh thử gọi điện để người khác sa thải tôi xem; đừng có giống như những kẻ không ra gì khiến cho tôi xem thường anh!”
ĐMI Ba là viện trưởng bệnh viện?
Đường Hạo nhát thời giống như phải chịu lấy hơn hàng vạn đả kích cùng tổn hại, cả người đều chết sửng. Hắn dĩ nhiên có chút nhân mạch, nhưng nếu muốn sa thải con gái của viện trưởng bệnh viện hắn căn bản không làm đượ!
c Nhìn khuôn mặt đông cứng của Đường Hạo, nữ y tá Diệp Khinh Vũ hừ giọng nói: “Tên đàn ông vô dụng, nói lời hung hăng với một người con gái, anh có biết xáu hỗ hay không?”