“Dương Tiêu, Dương Tiêu à, mày cứ chờ đó cho ông, ông đây nhất định sẽ có ngày đông sơn tái khởi, còn có tên thiên sát Lý Thần Chiến, mày cũng chờ đó cho ông, sớm hay muộn gì ông đây cũng trả lại hai bạt tay lần trước, khiến mày phải thần phục dưới chân ông đây!” trong một căn chung cư tại tiểu khu Thủy Ngạn Tân Thành, Đường Hạo cả mặt hung ác lên tiếng.
Nếu như không phải Dương Tiêu ngay thời điểm mắấu chốt dẫn theo Lý Thần Chiến xông vào, hắn cũng sẽ không lâm vào tình cảnh như chó nhà có tang như hiện tại.
Hiện tại Đường Hạo so với chó nhà có tang có gì khác biết chứ, hắn hoảng sợ đến mức không dám gọi thức ăn bên ngoài, chỉ sợ để lộ tung tích bản thân.
Ai cũng biết rằng Lý Thần Chiến trong tay có hacker, hơn nữa còn là hacker có trình độ cao thủ cao cấp.
Vị hacker này dưới sự ra lệnh của Lý Thần Chiến đã công phá hệ thống camera đường lộ, xác định được vị trí mất tích của xe Đường Hạo.
Cho nên Đường Hạo trốn ở nơi nào đám người Dương Tiêu đều vô cùng rõ ràng.
Nhiễm Trinh Trinh dựa theo chỉ thị của Dương Tiêu, thay đổi quần áo, khoác lên một chiếc váy màu trắng, bật lên nét thanh thuần xinh đẹp.
Dương Tiêu biết rõ, tên Đường Hạo này cũng không phải loại người biết chừng mực gì, nhiều năm trước sớm đã kết hôn những vân ở bên ngoài ăn chơi.
Đối diện với sự dụ hoặc của Nhiễm Trinh Trinh, hắn chính là không tin tên Đường Hạo này không mắc câu.
Nhiễm Trinh Trinh trước khi đến đây đã uống không ít rượu, giả vờ dáng vẻ uống say, sau khi đến trước cửa nhà Đường Hạo liền gõ cửa liên tục.
“Có phải hay không Lý Thần Chiến phái người đến tìm tận cửa?” khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, Đường Hạo sợ đến mức nhảy dựng cả người lên.
Hắn từ nhà bếp tìm lấy một con dao thái rau, cảnh giác nhìn thông qua mắt mèo tình huống bên ngoài.
Thông qua lỗ mắt mèo, Đường Hạo nhìn thấy một thiếu nữ nhan sắc tuyệt đẹp, hơn nữa người con gái này còn là kiểu dáng thanh thuần xinh đẹp mà hắn thích nhất.
Đường Hạo có thể đảm bảo được rằng, ngoại trừ Đường Mộc Tuyết thì người con gái trước mắt này chính là người phụ nữ đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Hơn nữa người con gái này có vẻ đã uống say, đây không phải là dâng lên tận cửa cho hắn hay sao?
Bản thân đã chịu kích thích hoảng sợ cùng cực, nếu thời điểm này có thể thoải mái phóng túng một phen, vừa hay có thể khiến tâm trạng bản thân bình tĩnh vài phần.
Nếu như người con gái này nhan sắc tầm thường, hắn căn bản sẽ không bước ra mở cửa.
b Nhưng người con gái bên ngoài quả thật xinh đẹp, còn là mẫu người con gái hắn thích.
Do dự trong chốc lát, Đường Hạo liền cất con dao thái rau trong tay, sau đó mở cửa phong độ nói.
“Xin chào người đẹp, có chuyện gì cần giúp đỡ hay không?”
“Lâm Viễn anh tại sao có thể đối xử với em như vậy? Tại sao lại đối xử với em như vậy?” cánh cửa phòng vừa hé mở, Nhiễm Trinh Trinh liền lao vào vòng tay của Đường Hạo không ngừng đấm vào lồng ngực của hắn.
Ôm chặt Nhiễm Trinh Trinh, Đường Hạo có thể rõ ràng ngửi được một cỗ mùi rượu xông đến.
Nhìn tình huống hiện tại, người đẹp này vì chuyện tình cảm mà tự chuốc say bản thân.
Hai bàn tay không thành thật của Đường Hạo không ngừng sờ soạng, cười đê tiện nói: “Người đẹp này, tôi không phải là Lâm Viễn! Cô có phải đã đi nhầm đường rồi hay không?”
Nhiễm Trinh Trinh trước khi đến đây, dựa theo chỉ thị của Dương Tiêu giả vờ bản thân là một người con gái vì thất tình mà chuốc say bản thân.
“Tôi…tôi làm sao có thể đi nhầm nhà được chứ? Anh chính là Lâm Viễn!” ánh mắt Nhiễm Trinh Trinh hoảng hốt, đột nhiên áp sát chặn lấy đôi môi của Đường Hạo.
Bị Nhiễm Trinh Trinh cưỡng hôn, Đường Hạo giống như được bơm thêm máu, cả người đều phần kích không thôi.
Người đẹp dâng đến tận cửa, còn có loại chuyện tốt như vậy hay sao?
“Yêu…yêu em có được không?” Nhiễm Trinh Trinh ôm chặt lầy Đường Hạo thút thít nói.
“Được được được, yêu em, yêu eml” Đường Hạo kích động không ngừng.
Hắn lập tức kéo Nhiễm Trinh Trinh vào phòng ngủ, sau đó khóa chắt cửa phòng.
Nhiễm Trinh Trinh thật sự giống một kẻ uống say, vừa nằm & TA ˆ^ x 4 ` HA ^À ^ ^ Ä Nà xung liên ôm chặt lây Đường Hạo điên cuông hôn lên cô của hắn.
Trong lòng Đường Hạo âm thầm vui mừng không ngừng; người đẹp này chuyện này do cô tự chủ động, những chuyện tiếp theo cũng đừng trách tôi.
Đường Hạo đối với loại người đẹp tự chủ động dâng lên tận cửa như thế này luôn giữ vững truyền thống chín chữ tốt đẹp, chính là không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm.
Dù sao cô cũng đã ngủ với tôi rồi, đợi đến ngày mai khi cô tỉnh lại cũng không có cách nào trách ngược lại tôi được, cùng lắm cho cô chút tiền là được.
Tám mươi ngàn một trăm ngàn nhân dân tệ đối với Đường Hạo mà nói, cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi.
Điều quan trọng nhát chính là vị mỹ nữ này chính là loại con gái mà hắn thích nhất, Đường Hạo quả thực không có cách nào khống chế được bản thân!