Nhìn thấy chủ hộ trên cuốn sổ nhà đất quả thật là Đường Mộc Tuyết, đầu óc Đường lão thái thái trở nên trắng xóa, bà chỉ cảm thấy bản thân như từ thần đài ngã rơi xuống đât.
Bản thân bà dù sao cũng là chủ nhân Đường Gia, hiện tại vậy mà lại rơi vào con đường không bằng một tiểu bối, Đường lão thái thái chỉ cảm thấy bản thân bà nhiều năm nay sống như kiếp con chó.
Cho dù khó lòng tin tưởng tất cả, nhưng tên chủ hộ trên cuốn sổ nhà đất sẽ không viết sai.
Nguyện vọng lớn nhất đời này của bà chính là có thể dẫn dắt Đường Gia vươn lên vị trị hào môn đệ nhất Trung Nguyên, sau đó mua một căn biệt thự tại khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh làm chốn dưỡng già.
Điều khiến cho Đường lão thái thái không cách nào ngờ đến chính là, Đường Mộc Tuyết không một chút cảm giác tồn tại nào ở Đường Gia vậy mà lại nhanh chân trở thành người sở hữa một căn hộ sang trọng ở khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, mà còn là căn hộ xa hoa nhất tại nội khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh này.
Nội tâm của Đường lão thái thái giây phút này giống như bị lật đổ một bình ngũ vị, ánh mắt khi nhìn Đường Mộc Tuyết cũng trở nên phức tạp hơn.
Triệu Cầm nhận ra chuyện này có lẽ đã xảy ra chuyển biến mới, bà liền nhanh như tên bắn chạy lên phía trước nhặt lấy cuốn số nhà đất rơi trên nền nhà, tỉ mỉ xem xét một lượt, lúc này Triệu Cầm hét lên tiếng thét chói tai như quỷ kêu: “Ôi mẹ của tôi ơi! Đây…căn biệt thự này thật sự là của Mộc Tuyết?”
Đường Kiến Quốc sắc mặt lập tức thay đổi, cũng tiến lên phía trước ngước nhìn xem, khi nhìn thấy trên cuốn số nhà đất ấy quả thật viết tên con gái của mình, thần sắc của ông liền thay đổi, mí mắt không ngừng giật điên cuồng.
“Bà nội, hiện tại không còn lời nào để nói nữa đúng không?”
“Đường Mộc Tuyết trước giờ làm mọi chuyện quang minh lỗi lạc, bà cho rằng Mộc Tuyết ở công ty lợi dụng chức vụ đục nước béo cò hay sao?”
Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Bà nội thật sự đem lòng người nghĩ xấu xa quá rồi, nều như Mộc Tuyết thật sự ở công ty đục nước béo cò, thì nhà chúng cháu đã sớm đổi sang căn nhà mới rồi! Mộc Tuyết tay chân sạch sẽ, cũng không giống như ai kia!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả những người Đường Gia đều trở nên âm trầm, giống như trong vô hình có một bàn tay hung hăng tát lên khuôn mặt của họ.
Mặc dù những lời này nói ra từ miệng Dương Tiêu khiến cho tất cả bọn họ đều không cảm thấy thoải mái, nhưng lại không thể không thừa nhận, tiền lương mỗi tháng của Đường Mộc Tuyết trừ tiền lương cơ bản chính là tiền hiệu quả, đến mức Đường Hạo vì muốn đè ép Đường Mộc Tuyết, tuyệt nhiên không hề nộp tiền bảo hiểm cho cô, chứ.
đừng nói tiền thưởng cuối năm hoặc tiền phúc lợi.
“Rầm rằm!”
Thân thể Đường lão thái thái có chút lảo đảo, suýt chút nữa té ngã ra phía sau.
“Bà nội!” Đường Hạo nhanh như tên bắn chạy về phía trước đỡ lây Đường lão thái thái.
Sắc mặt Đường Hạo vặn vẹo, hiểm ác nhìn Dương Tiêu: “Thứ khốn nạn này, anh ăn nói với bà nội như vậy sao?
Anh chính là một tên phé vật, anh có tư cách ở nơi này nói chuyện hay sao?”
“Trên sổ nhà đất viết tên chủ hộ là Đường Mộc Tuyết, cũng không phải là viết tên phế vật nhà anh, lại nói, nguồn gốc căn biệt thự này của Đường Mộc Tuyết không rõ ràng, anh mẹ nó bị cho đội nón xanh mà vẫn còn ở đây ăn nói bậy bạ, có tin tôi cho anh một cái tát đánh anh đến mức không thể tự lo cho bản thân được không?”
Trong lòng Đường Hạo lúc này không có chút tư vị nào khác, hắn chỉ có thể đem ngọn lửa tức giận trong lòng phát tiết trên người Dương Tiêu.
Nghe những lời này của Đường Hạo, một đám người Đường Gia lại tiếp tục châm chọc, chế nhạo Dương Tiêu.
“Đúng vậy, nơi này làm gì có tư cách nói chuyện của tên phế vật nhà anh? Có biết tôn ti trật tự hay không? Bà nội là người mà anh có thể khinh nhờn hay sao?”
“Đường Mộc Tuyết có được căn biệt thự này e rằng sử dụng cách không chính đáng rồi? Theo như tôi thấy đây nhất định là do Lý Minh Hiên mua lại hòn đảo nhỏ này sau đó xây lên một căn biệt thự, không nghĩ đến Lý Minh Hiên vì bao nuôi người phụ nữ khác bên ngoài mà cũng chịu bỏ nhiều công sức như vậy! Vì một người phụ nữ, không tiếc mua cho cô ta cả một hòn đảo nhỏ sau đó còn xây lên cả một căn biệt thự.”
“Hừ! Lý Minh Hiên là loại người gì chứ? Tài sản của Đông Hải Lý Gia lên đến cả con số hàng trăm tỷ nhân dân tệ, chỉ vài hai ba trăm triệu này có tính là gì? Đường Mộc Tuyết chính là một con hồ ly tinh, khẳng định là do cô ta dụ dỗ Lý Minh Hiên, đem hắn ta hầu hạ sảng khoái rồi, cho nên Lý Minh Hiên mới đem căn biệt thự này cho cô ta.”
Cả đám người dòng chính Đường Gia, từng người một nói chuyện càng lúc càng khó nghe, thiếu điều chỉ muốn đem Đường Mộc Tuyết nói thành gái bán hoa ngoài đường mà thôi.
Đường Mộc Tuyết tức đến mức toàn thân run rẩy, cô thật sự không ngờ rằng đám người Đường Gia này vậy mà lại có thể phán đoán cô thành dạng người như vậy.
“Các người ăn nói bậy bạ, tôi cùng Lý Minh Hiên chỉ có quan hệ hợp tác làm ăn mà thôi!” Hai mắt Đường Mộc Tuyết không tự chủ được mà đỏ lên.
Sỉ nhục sự trong sạch của cô, đây là chuyện mà Đường Mộc Tuyết không cách nào chấp nhận được.