Hổ Tế

Chương 396: Chương 396




Sắc mặt Dương Tiêu càng trở nên nghiêm trọng, hắn nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thắng lạnh giọng nói: “Anh nói lại lần nữa xem!”

Người nhà chính là giới hạn cuối cùng trong tim Dương Tiêu, nếu Lưu Chiến Thắng đã xúc phạm đến thì cũng chính là đã đụng đến giới hạn của hắn, Dương Tiêu tất nhiên quyết dùng toàn bộ sinh mệnh để bảo vệ.

Đặc biệt nhất chính là câu nói cưỡng trước giết sau đã kích động đến Dương Tiêu, không lẽ tên Lưu Chiến Thắng này thật sự chuẩn bị cường bạo Đường Mộc Tuyết hay sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương Tiêu càng thêm trầm trọng, hắn tuyệt đối không cho phép Đường Mộc Tuyết phải chịu đựng bắt kỳ sự sỉ nhục nào.

“Yo! Anh còn dám hù dọa tôi sao? Xem tôi như kẻ hèn nhát hay sao? Tôi lặp lại một lần nữa, cút ra khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức, từ nay về sau tôi không cho phép anh nhúng chàm Linh Nhi, nếu không, tôi sẽ tìm người giết cả nhà anh!” Lưu Chiến Thắng cả người không chút khiếp sợ, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.

Cung Linh Nhi tức đến mức toàn thân run rẩy: “Lưu Chiến Thắng, anh đang ăn nói bậy bạ gì vậy? Còn không nhanh xin lỗi Dương Tiêu?”

“Xin lỗi?” nghe thấy lời này, Lưu Chiến Thắng cười khinh thường một tiếng: “Thật ngại quá, muồn anh xin lỗi tên này.

sao, không có cửa đâu!”

Vừa dứt lời, Lưu Chiến Thắng liền buông cổ áo Dương Tiêu, sau đó giống như đang huắn luyện một con chó hoang nói: “Tiểu tử, thức thời thì nhanh chóng cút khỏi đây, nên trân trọng lúc tôi vẫn còn chưa tức giận thật sự: thì lập tức biến mát trước tầm mắt tôi đi!”

“Được! Rất tốt! Lưu Gia, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này!”

Dương Tiêu nhìn Lưu Chiến Thần, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Nhìn Dương Tiêu vẫn không chịu cút đi, Lưu Chiến Thần nhíu mày, sắc mặt không chút sảng khoái nào nói tiếp: “Tiểu tử, lời tôi nói anh xem như đang đánh rắm sao hay là lỗ tai anh nhét đầy lông lừa rồi? Xem ra hôm nay nếu không cho anh chút sắc mặt thì bản thân anh cũng không biết hoa tại sao lại đỏ rồi!”

Cả khuôn mặt hiểm ác của Lưu Chiến Thắng tiền đến bên cạnh Dương Tiêu, ánh mắt lóe lên một tia hiểm lạnh, bàn chân tung cú đá về phía lồng ngực của hắn.

“Dương Tiêu cần thận!” Cung Linh Nhi gấp gáp nói.

Cô thật sự không nghĩ đến tên Lưu Chiến Thắng này lại quá đáng đến như vậy, đã thua cuộc lật lọng rồi còn muốn đánh người.

Vẫn chưa đợi đến lúc cú đá của Lưu Chiến Thắng rơi trên người Dương Tiêu, thì chân phải của Dương Tiêu nhanh như sắm sét, như một tia chớp hung hăng đá lên lồng ngực của Lưu Chiến Thắng.

Rằm!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Lưu Chiến Thắng nhận một cú đá này, thân thể run rẫy giống như con diều đứt dây, sau lưng đập lên thân chiếc xe Ferrari của minh.

“Tinh tang!” ngay khi phần lưng đập lên thành xe, Lưu Chiến Thắng chỉ cảm thấy có một ngụm máu tươi không ngừng muốn tuôn trào từ bên trong cơ thể, hắn suýt chút nữa không thở kịp đã lập tức ngất xỉu ngay tại hiện trường.

Chính vào giây phút đó, Lưu Chiến Thắng cảm thầy giống như có một chiếc xe tải hung hăng cán qua trên người mình, chính là loại cảm giác mà Lưu Chiến Thắng không muốn nếm lại lần thứ hai.

“Lưu thiếu, Lưu thiếu anh không sao chứ?” vài tên đàn em của Lưu Chiến Thắng lúc này kịp thời xuất hiện.

Lưu Chiến Thắng ôm lấy phần ngực, vẫy tay ra hiệu hét lên: “Mẹ nó sắp chết rồi còn không có chuyện gì hay sao?

Tên vương bát đản này dám ra tay với tôi, đúng là chán sống rồi!”

“Lên, đều lên hết cho tôi, hung hăng đánh một trận tơi bời cho tôi, đánh cho hắn khóc, đánh cho hắn tàn tật, đánh đến đầu óc nở hoa, nếu xảy ra chuyện gì thì do Lưu Gia nhà chúng tôi chịu trách nhiệm!”

Lưu Chiến Thắng tức giận cùng cực, bản thân hắn chính là thiếu chủ của Lưu Gia — một trong bón đại gia tộc của thành phố Trung Nguyên, hắn từ trước đến nay đều được nuôi lớn trong sự an nhàn sung sướng, chỉ có việc hắn ức hiếp người khác, làm gì có chuyện hắn bị người khác ăn hiếp ngược lại.

Cú đá vừa rồi Dương Tiêu đánh hắn không hề nhẹ, suýt nữa đã khiến cho xương cốt hắn vỡ vụn.

“Lên! Báo thù cho Lưu Thiếu, đánh hắn!” một vài thanh niên lúc này nhìn Dương Tiêu, như hung thần hung hãn xông về phía Dương Tiêu.

Những người thanh niên này toàn bộ đều là các thiếu gia của các gia tộc hạng hai, hạng ba, cũng vì muốn bợ đỡ Lưu Chiến Thắng, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Chỉ cần có thể khiến cho Lưu Chiến Thắng hài lòng, giành được sự ưu ái của Lưu Chiến Thắng, sau đó dành một đơn hàng cho gia đình bọn họ, như vậy cũng đủ khiến cho bọn họ như bay lên trời cao.

Cung Linh Nhi sắc mặt hoảng hốt, vội vàng nói: “Dương Tiêu mau chạy đi!”

Dương Tiêu lúc này đã thật sự phẫn nộ, hôm nay Lưu Chính Thắng này nhất định phải có một lời giải thích, hắn đừng hòng lắp liềm cho qua.

Gia đình của hắn, vợ của hắn, tất nhiên sẽ đều do hắn bảo vệt Đừng nói là chạm đến, dù cho trong lời nói có mang chút điều sỉ nhục cũng không được.

Người sống trên đời, đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nếu như vợ của mình bị người khác sỉ nhục, mà bản thân lại không dám phản kháng, vậy thì còn xem là thứ.

đàn ông gì chứ?

“Muốn chạy? Anh có thể chạy trốn được sao? Nhanh, đánh chết hắn!” những thanh niên này như hung thần hung hãn xông vê phía Dương Tiêu.

Rằm rằm rằm!

Không ai trong số đó là địch thủ của Dương Tiêu, tất cả đều bị Dương Tiêu đá vào bụng dưới, cả người ôm bụng, liệt trên mặt đất run rầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.