“Cần tiền thì cứ đi hỏi Mộc Tuyết!” Triệu Cầm trực tiếp nói.
Dương Tiêu lại nói: “Tiền của Mộc Tuyết một tháng không có bao nhiêu, nếu ngày ngày đều ăn sơn hào hải vị thì chỉ cần vài ngày sau tiền lương một tháng của Mộc Tuyết cũng không đủ dùng!”
Triệu Cầm yên lặng, nói không nên lời.
Dù sống trong khu biệt thự trị giá hơn trăm triệu nhân dân tệ, nhưng bản thân Đường Mộc Tuyết không hề có tiền!
Nhìn Dương Tiêu, Triệu Cầm nổi giận, bà trừng mắt nhìn Dương Tiêu sau đó mắng chửi: “Được lắm Dương Tiêu, cậu đúng là tên phế vật, nói đi, cậu có tình khiến tôi khó xử đúng không?”
Dương Tiêu im lặng, không nói bắt kỳ lời nào, chỉ quan tâm đến việc ăn uống của bản thân, căn bản không hề để ý đến những lời Triệu Cầm đang nói.
Dương Tiêu biết rõ Triệu Cầm chính là loại phụ nữ ham mê hư vinh, phù phiếm, hiện tại thì không biết bà ta đã khoác lác với bên ngoài đến mức nào rồi!
Đường Kiến Quốc kéo tay Triệu Cầm lại nói: “Cầm Cầm, tình hình của nhà chúng tôi thế nào không phải bà không biết, để tôi nói với bà chuyện này, tôi đã đi nghe ngóng bên ngoài, chỉ phí quản lý tài sản của biệt thự chúng ta là bốn trăm ngàn nhân dân tệ một năm!”
“Cái gì? Bồn trăm ngàn nhân dân tệ một năm sao? Phòng quản lý tài sản của họ sao không đi cướp đi?” Triệu Cầm kích động hét lên.
Khoản phí quản lý tài sản đó như thể muốn lấy cái mạng già của bà vậy.
Chỉ phí quản lý tài sản bốn trăm ngàn nhân dân tệ một năm cũng nằm trong dự liệu của Dương Tiêu, dù sao trừ căn biệt thự này vẫn còn cả hòn đảo nhỏ này.
Hòn đảo nhỏ này diện tích tuy không tính là đặc biệt lớn, nhưng cũng không phải quá nhỏ, dựa theo mỗi mét vuông mà tính thì quả thực cũng không hề rẻ.
Triệu Cầm đột nhiên trở nên tỉnh táo, bà sửng sốt nói: “Nói như vậy, Mộc Tuyết thu nhập một năm còn không đủ trả phí quản lý tài sản sao? Sau đó, nếu không trả được phí quản lý tài sản, gia đình chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài?”
“Có… có lẽ là như vậy!” Đường Kiến Quốc cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Nghĩ đến bị đui ra ngoài, Triệu Cầm đột nhiên cảm thấy mông lung.
Bà đã thích ứng với cuộc sống ở khu biệt thự lớn này, hiện tại nếu bảo bà phải dọn ra ngoài sống, đánh chết bà cũng không đồng ý!
Nhìn Dương Tiêu đang lùa từng miếng cơm lớn vào miệng, Triệu Cầm cầm dép ném lên người Dương Tiêu: “Ăn ăn ăn, kẻ ăn hại nhà cậu chỉ biết có ăn, từ hôm nay, cậu sẽ đi ra ngoài làm việc cho tôi, néu lão nương bị đuồi ra ngoài, thì người đầu tiên bị tôi lột da chính là cậu!”
*“Ò ð!” Dương Tiêu cũng không để Triệu Cầm kịp thở, anh đã gắp vài đũa đồ ăn rồi bê chén rời khỏi bàn ngay.
Thấy Dương Tiêu vẫn có ăn, Triệu Cầm tức đến trên mặt toàn vạch đen: “ Cái tên ăn bám này là ma chết đói hay sao? Cái đồ vô dụng, làm một thằng đàn ông vô dụng như vậy, chỉ bằng chết đi cho xong!”
Dương Tiêu hoàn toàn làm như không nghe thấy, ăn xong bát cơm, rồi trở về phòng.
Cho dù khi đã trở về phòng, vẫn có thể nghe rõ tiếng thở dài ở bên ngoài của Triệu Cầm.
Dương Tiêu không còn lời nào để nói với Triệu Cầm, không có việc thì thích khoe khoang, thích hư vinh không nói, lại còn thích giả vờ.
Bản thân không có bản lĩnh gì còn thích mắt cao hơn cả đầu, đối với những người mạnh hơn mình thì hâm mộ không thôi, còn với những kẻ yếu đuối hơn thì cũng lười để ý đến.