“Không! Không được!” Đường Vận hoảng hót lét lên.
Vẫn chưa chờ Đường Vận chạy đến trước mặt Long Ngũ, thì đã bị người của Vương Thiên Long áp ché.
Vương Thiên Long cười khinh thường nói: “Tôi tất nhiên chắc chắn! Lại nói rằng, năm đó nếu không phải do Đường Vận đến kịp thời, tôi làm sao có thể thoát chết từ tay anh, Đường Vận như thế nào cũng là ân nhân của tôi, chỉ cần anh chết đi, tôi đảm bảo Đường Vận có thể sống tiếp!”
“Vương Thiên Long anh là đồ đê tiện, Long Hiên anh không được nghe những gì hắn nói!” Đường Vận gấp gáp nói.
Vương Thiên Long cầm thanh đao trong tay cười lạnh: “Long Ngũ, cho anh mười giây suy nghĩ, nếu như anh không chết, vậy thì tôi đành cho anh tận mắt chứng kiến Đường Vận chết trước mặt anh, anh không phải rất yêu cô ta hay sao? Không lẽ anh không nỡ vì Đường Vận hy sinh tính mạng?”
Dùng Đường Vận để uy hiếp Long Ngũ, trên khuôn mặt Vương Thiên Long dâng lên nụ cười đắc thắng cùng gian xảo.
Hắn biết rằng, chỉ cần mình khống chế được Đường Vận, thì Long Ngũ đêm nay nhất định sẽ ngoan ngoãn phục tùng.
“Không! Long Hiên, anh tuyệt đối không được làm chuyện bậy bạ!” nước mắt tràn trên khuôn mặt Đường Vận, cô gấp gáp hét lên.
Nhìn theo Đường Vận, Long Ngũ cười nhạt một tiếng: *Vận Vận, anh xin lỗi vì kiếp này đã mang lại đau thương đến cho em! Vận Vận, kiếp này đến đây chắm dứt, nếu như kiếp sau còn gặp lại, hai chúng ta nói chuyện gió mây, tuyệt không động lòng, làm bạn bè một đời!”
Dứt lời, Long Ngũ liền đem thanh đao đặt trên cổ mình.
“Không! Không!” Đường Vận gào thét thảm thiết.
“Đi chết đi!” cả khuôn mặt Vương Thiên Long tràn ngập nét xem trò vui quan sát Long Ngũ, trong lòng vui sướng cùng cực.
“Long Ngũ đại ca, mau dừng tay!”
Chính vào giây phút Long Ngũ chuẩn bị tự sát, thì một tiếng thét vang như sắm rèn vang động khắp khu vực Lão Nhai.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, Dương Tiêu, Lý Thần Chiến dẫn theo một đám người kịp thời lao đến.
“Dương huynh đệ?” khi nhìn rõ người đên là ai, Long Ngũ lúc này đang chuẩn bị tự sát, toàn thân liền chắn động.
Dương Tiêu nhìn sang Lý Thần Chiến hét lên: “Nhanh, phong tỏa các cả con hẻm nơi này, bảo vệ Đường Vận, không được để tên khốn Vương Thiên Long chạy trốn!”
“Tuân lệnh!” Lý Thần Chiến trong tay cầm theo một thanh đao, nhanh chóng dẫn người đích thân giải quyết người bên Đường Vận.
Dương Tiêu một lần nữa hét lên: “Long Ngũ đại ca, đừng làm chuyện bậy bạ, người anh em tôi đây đến cứu anh đây!”
“Giết! tất cả thủ hạ tinh nhuệ của Lý Thần Chiến lập tức xông lên.
“Lý…Lý Thần Chiến?” nhìn thấy thần chết Lý Thần Chiến xuất hiện, đám thuộc hạ của Vương Thiên Long đều sợ đến mức muốn đi ngoài.
Vừa rồi bọn họ vừa bị Long Ngũ dọa sợ, mặc dù Vương Thiên Long đồng ý cho bọn họ tiền thưởng tám triệu nhân dân tệ, nhưng mà bọn họ chính là không có mạng để nhận, cũng không có số để hưởng số tiền đó.
Hơn nữa, khoảng thời gian trước đây, Lý Thần Chiến cũng đã dẫn một đám người xông vào địa bàn của bọn họ, sau đó bắt sống lão đại Vương Thiên Long, khiến hắn cùng một bầy heo xảy ra quan hệ.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cả đám người càng thêm sợ hãi.
Cả đám người bọn họ lúc này vô cùng rõ ràng, trong bộ ba đứng đầu thành phố Trung Nguyên, Vương Thiên Long tính tình tàn bạo nhất, còn Lý Thần Chiến là kẻ giết người không chớp mắt.