Hổ Tế

Chương 502: Chương 502




Nhìn thấy đầu chiếc xe Maserati bị đụng nát, sắc mặt ông lập tức đông cứng.

Sau khi biết được chuyện Dương Tiêu gây chuyện bỏ trốn, Đường Kiến Quốc liền tung chân đá lên người Dương Tiêu.

“Được lắm, cái thứ đồ vô dụng nhà anh, gây chuyện còn bỏ trốn? Có bản lĩnh rồi đúng không! Kêu cậu đi rước người vậy mà còn gây ra tai nạn xe, sớm biết như vậy, tôi đã không để cậu đi rồi!”

“Đá chết hắn, đem tên phé vật này đá chết đi!” Tôn Bằng sắc mặt nham hiểm lên tiếng.

Sau khi bị Đường Kiến Quốc đá lên người, Dương Tiêu nắm chặt nắm đắm, trong lòng có gắng kiềm ché lửa giận.

Rõ ràng bản thân không phải là người gây chuyện bỏ trốn, dựa vào cái gì để tô nước bẩn đổ lên người mình chứ?

Dựa vào điều gì khiến bản thân phải gánh tội thay cho người khác chứ?

Không lẽ bản thân trong lòng Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc không có một chút tín nhiệm nào hay sao?

Đường Kiến Quốc chỉ thẳng vào mũi Dương Tiêu tức giận nói: “Tôi nói cho cậu biết, đợi lát nữa có người tìm đến tận cửa, không ai đứng ra giải quyết hậu quả cho cậu đâu, cậu cứ chờ mà ngồi tù đi!”

Năm đó, Đường Kiến Quốc lái xe đụng người, chuyện này khiến cho trong lòng Đường Kiến Quốc vẫn luôn cảm thấy sợ hãi.

Hiện tại sau khi biết được Dương Tiêu lái xe đụng trúng người, còn gây chuyện chạy trốn, chuyện này khiến cho Đường Kiến Quốc tức giận vô cùng.

Nhìn Dương Tiêu bị giáo huấn, cả nhà Tôn Bằng đều vui đến mức nở hoa.

Triệu Liên cùng Tôn Phú Quý liếc mắt nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương có thể nhận ra được ý cười đắc ý âm mưu đã thành.

Phê vật chính là phê vật, chỉ bị đá một cú liên không dám lên tiếng, thật sự là vô dụng!

Nếu đã như vậy, vậy thì tên phế vật cậu cứ ngồi tù thay cho con trai chúng tôi vậy!

“Con đã nói rằng con không hề gây chuyện bỏ trốn, xe cũng không phải do con lái, là do Tôn Bằng lái xe!” Dương Tiêu lại một lần nữa lặp lại.

Nghe thấy Dương Tiêu vẫn còn đang ngụy biện, Đường Kiến Quốc tức đến mức không nói nên lời: “Phé vật, sự việc đã đến nước này cậu vẫn còn ngụy biện sao?”

Trong lòng Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc, Dương Tiêu không có bất cứ thứ gì, bọn họ thà lựa chọn tin tưởng cả nhà Tôn Bằng cũng không lựa chọn tin tưởng Dương Tiêu.

Trong lòng Dương Tiêu không ngừng cảm thán, hắn không thể lên tiếng, phải giữ im lặng.

Chính vào giây phút này, Dương Tiêu xem như đã nhận ra được, Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc từ đầu đến cuối đều không hề tin tưởng bản thân hắn, bản thân hắn ở căn nhà này chính là dư thừa.

Lúc ban đầu, Dương Tiêu còn cho rằng bản thân hắn trong lòng Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc còn có chút địa vị, nhưng hiện tại xem ra, cũng do bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.

Xét cho cùng, Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm là bố mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết, cho dù Triệu Cầm hung hăng, cho dù Đường Kiến Quốc đá anh, anh cũng không đáp trả.

Vì anh yêu Đường Mộc Tuyết, nên đương nhiên sẽ chấp nhận mọi khuyết điểm xung quanh Đường Mộc Tuyết.

Dương Tiêu không tức giận, nở nụ cười gượng gạo, trong lòng cảm thấy có chút mất mác.

Anh đã quen với cách đối xử bắt công như vậy từ lâu rồi, trước đây Triệu Cầm dùng cán lăn để đuổi anh, Dương Tiêu chưa bao giờ phản kháng, bởi vì Triệu Cầm là mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết, anh phải kính trọng trưởng bồi.

“Phề vật đúng là phế vật!” Tôn Bân chế nhạo.

Cả Tôn Phú Quý và Triệu Liên đều cười nhạo, bọn họ biết Dương Tiêu sẽ phải nhận bát nước bẩn này.

Dương Tiêu thở dài, dù sao nhà Triệu Liên này cũng là họ hàng thân thích của Đường Mộc Tuyết, néu anh phát điên lên thì sợ rằng Triệu Càm và Đường Kiến Quốc sẽ càng tức giận.

Không cần thiết phải tức giận với một người như vậy, một chút cũng không cần thiết.

Khiển trách Dương Tiêu xong, Triệu Cầm cố gắng kéo một nụ cười trên mặt: “Em gái, em rẻ, Bằng Bằng đừng so đo với loại phế vật này. Loại người này sống chỉ lãng phí không khí, chết cũng chỉ lãng phí đất đai. Ngồi ngồi ngồi đi, vào trong ngồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.