Người lái xe tức giận chỉ vào Tôn Bằng nói: “Là cậu ta, chính là thằng nhóc này. Tôi có thể thấy rõ tại thời điểm chiếc xe bị lật là thằng nhóc này đã đâm vào xe của ông tổng, còn may là có túi khí an toàn, néu không hôm nay ông tổng sẽ phải thay đổi tài xé.”
Nhìn chằm chằm Tôn Bằng, hai mắt tài xế như tách ra, anh ta muốn hung hăng đánh Tôn Băng một trận.
May mắn Maserati không tông phải phía trước của chiếc xe, mà là trọng tâm của chiếc xe, nếu không, đầu của anh ta đã bị thổi bay bởi Tôn Bằng.
Dù vậy, chiếc Rolls-Royce Phantom đã bị lật nhào, phần đầu của anh ta bị chắn động mạnh.
Cho đến bây giờ, khi nghĩ đến cảnh tượng đó, người lái xe vẫn còn sợ hãi một lúc.
Tôn Bằng hoảng sợ khi bị tài xé chỉ thẳng mặt, cậu ta lập tức nhìn về phía Triệu Liên: “Mẹ!”
Triệu Liên giả vờ bình tĩnh nói: “Bằng Bằng, đừng sợ, không phải con là người tông thì con sợ cái gì?”
Nói xong, Triệu Liên nhìn tài xế với vẻ không hài lòng: “Cậu nhận nhằm sao? Cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng lời nói không được nói lung tung!”
“Đúng vậy, cậu nhìn rõ đi rỒi nói, sao con trai tôi có thể tông vào cậu?” Tôn Phú Quý phụ hoạ nói.
Lai lịch của bên kia rất lớn, néu bị phát hiện, hậu quả chắc chắn sẽ rất khủng khiếp.
Vì vậy, Triệu Liên và Tôn Phú Quý có thái độ là không chịu thừa nhận, đều vu oan cho Dương Tiêu.
Tài xế tức giận nói: “Ai nói lung tung? Làm sao tôi có thể nhìn nhằm người khi ở khoảng cách gần như vậy? Cho rằng đầu tôi bị đụng hỏng à?”
“Chắc chắn là cậu nhìn nhằm!” Triệu Liên tự tin nói.
Thực ra, Triệu Liên rất muốn nói đầu của anh ta bị đụng hỏng, nhưng Kim Đại Chung đang ở đó bà ta không dám nói.
Như người xưa nói, đánh chó cũng phải xem chủ, dù bọn họ coi thường người lái xe nhưng bọn họ không dám đắc tội Kim Đại Chung!
Triệu Cầm cũng tiễn lên nói: “Chắc chắn là thằng phế vật Dương Tiêu này tông phải cậu. Tôi nhớ rõ Bằng Bằng còn không có bằng lái xe. Sao có thẻ lái xe tông vào cậu?”
“Cái gì? Không có bằng lái xe?” Người lái xe nghe vậy, mũi gần như bốc khói.
Anh ta trừng mắt nhìn Tôn Bằng: “Được lắm! Thằng nhóc mày không có bằng lái mà dám chạy xe. Mày hoàn toàn không phải là kẻ giết người trên đường, mà là một tên kẻ giết người điển hình có ý sát hại người khác. Nếu không phải xe của ông tổng tôi tốt, có lẽ lúc này tôi đã ở trong lò hoả táng rồi.”
“Tôi không, tôi không!” Tôn Bằng hoảng sợ.
Triệu Cầm tức giận: “Tôi đã nói không phải Bằng Bằng tông, mà là phê vật Dương Tiêu này, các người uy hiệp đứa trẻ nhà tôi làm gì?”
Nghe xong, tài xế càng thêm tức giận, Tôn Bằng trước mặt anh ta ít nhất cũng phải 20 tuổi.
Đứa trẻ? Đây là đứa trẻ to xác à?
“Mẹ, mẹ không có bằng chứng dựa vào đâu mà nói là Dương Tiêu tông người ta?” Đường Mộc Tuyết giận sôi máu.
Triệu Cầm hừ lạnh nói: “Chính là Dương Tiêu. Chỉ có Dương Tiêu mới có thể lái xe. Chắc chắn là cậu ta!”
Triệu Cầm khăng khăng nói là Dương Tiêu, không hè tin Tôn Bằng đã lái xe tông người khác.
Kim Đại Chung cũng rất không nói nên lời đối với thái độ của Triệu Cầm, anh ta biết tình huống của Dương Tiêu ở trong nhà họ Đường.
Sau cùng, Kim Đại Chung nhìn Dương Tiêu: “Dương lão đệ, là công hay tư?”
“Lão Kim, chuyện nào ra chuyện đó, xe của anh bị đụng, đương nhiên phải công ra công rồi!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Nhà Tôn Bằng thật không biết xấu hổ, không thẻ vì lý do gì mà Dương Tiêu lại phải đội bát nước bẩn cho bọn họ được.