Cộp cộp cộp!
Không lâu sau, ba chiếc xe cảnh sát dừng ở lối vào khách sạn, mấy cảnh sát giao thông đi vào.
“Đội trưởng Diệp, bên này!” Nhìn thấy người dẫn đầu đội cảnh sát giao thông Kim Đại Chung cười đắc ý.
Đội trưởng của đội là Diệp Thu đội trưởng của đội 6, Diệp Thu quen biết Kim Đại Chung cách đây rất lâu.
Diệp Thu đã rất tức giận khi biết xe của Kim Đại Chung bị tông, đối phương gây tai nạn rồi bỏ trốn.
Điều họ ghét nhất khi làm cảnh sát giao thông là kiểu người này, bọn họ không có tinh thần trách nhiệm khi đâm phải người khác cách đầu tiên là chọn bỏ chạy.
Diệp Thu lập tức tập trung vào Tôn Bằng gật đầu: “Là thằng nhóc này. Chúng tôi đã điều tra camera giám sát đường xá, rất mắt thời gian mới tìm ra thằng nhóc này.”
“Diệp đội, không cần nhiều lời, công ra công, bắt người!”
Kim Đại Chung nén giận nói.
Kim Đại Chung rất ghét thái độ chết cũng không chịu nhận tội của Tôn Bằng và dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Triệu Liên.
Quan trọng nhật là Dương Tiêu là anh em của anh ta, anh em bị kỳ thị, khiến người anh như Kim Đại Chung phát hoải Diệp Thu nghiêm nghị nói: “Yên tâm, thứ mà chúng tôi ghét nhát chính là loại kẻ xấu gây tai nạn rồi bỏ trồn này!”
“Mẹ, cảnh sát giao thông đến rồi, cảnh sát giao thông đến rồi!” Tôn Bằng kinh hãi nhìn Diệp Thu.
Triệu Liên thấp giọng nói: “Con sợ cái gì? Chỉ cần không có chứng cứ kết luận, thì chính là Dương Tiêu đã làm!”
Dưới sự dòm ngó của mọi người, Diệp Thu đi tới trước mặt đám đông, trực tiếp đưa ra giấy tờ tùy thân của mình, nói: “Tôi là Diệp Thu, đội trưởng đội 6 của thành phố Trung Nguyên. Người này bị nghỉ ngờ là vượt đèn đỏ gây tai nạn rồi bỏ trốn. Không biết cậu có bằng lái xe không?
Hãy phối hợp đi với chúng tôi một chuyến!”
“Vớ vẫn, sao con trai tôi có thể vượt đèn đỏ được? Cảnh sát giao thông các người khi nói chuyện phải chú ý đến chứng cứ chứ?” Triệu Liên tức giận nói.
Diệp Thu lấy điện thoại ra, mở một đoạn video: “Chúng tôi sẽ không bắt người khi không có chứng cứ, đây, đây là chứng cứ mà các người muốn!”
Đoạn video chính xác là cảnh Tôn Bằng lái xe tông vào Rolls-Royce, lúc đó chính Tôn Bằng là người cầm lái, mọi người có thể xem rõ trong video.
Oành!!!
Nhìn đoạn video giám sát đoạn đường này, không khác gì sắm sét giáng xuống đầu gia đình ba người Triệu Liên.
Đồng tử của Tôn Bằng co rút lại, hai chân mềm nhữn ngã liệt xuống.
Ngay sau đó, một mùi hương nồng nặc bay ra.
Nhìn kỹ lại, vậy mà tên Tôn Bằng này lại sợ đến mức tè ra quân.
“Đây… đây…”
Nhìn hình ảnh bên trong video, dường như Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm đã bị mấy chục nghìn điểm trọng thương, cả hai người đều lập tức chết lặng.
Lúc đầu khi nhận được tin tức, bọn họ xác định ngay Dương Tiêu là người lái xe tông phải người ta, nhất định không chịu thừa nhận, nhưng không ngờ chính Tôn Bằng là người lái xe tông vào người ta, hoàn toàn không phải Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết yên tâm, nhưng cô biết rất rõ bị bêu xáu rất khó chịu, cô cảm thầy bắt công cho Dương Tiêu.
Bây giờ, sự thật đã được phơi bày, chính là Tôn Bằng, không phải Dương Tiêu tông phải người ta, Đường Mộc Tuyết nhìn Tôn Bằng sợ hãi đến mức tè ra quần, trên mặt tràn đầy không thích.