“Anh, anh rể, mau, mau tìm cách cứu Bằng Bằng! Nhà họ Đường của các người không phải có sản nghiệp lớn sao?
Không phải các người ở biệt thự mấy trăm vạn sao?
Không thể không giúp được em chuyện nhỏ như này chứ?” Triệu Liên nhìn Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc.
Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm bối rồi, họ không có địa vị gì trong nhà họ Đường, hơn nữa biệt thự này là của Đường Mộc Tuyết.
Nhiều nhất là bọn họ giả thành sói đuôi lớn, khi gặp chuyện thì mỗi người đều chết lặng.
Đường Kiến Quốc thở dài: “Hồ đồ, các người hồ đồ cả rồi!
Biết rõ Bằng Bằng tông trúng người ta, lại còn hất bát nước bẩn gây tai nạn rồi bỏ trốn lên người Dương Tiêu, đổi thành người khác, không ai có thể cứu được Bằng Bằng!”
“Đúng thế! Đây là phạm tội. Chúng tôi không thể biết các người đang vi phạm pháp luật hay biết luật pháp mà vẫn phạm pháp?” Triệu Cầm chột dạ nói.
Bọn họ thật sự không biết làm thế nào, vừa không quen biết nhân vật lớn, vừa yêu sĩ diện, hiện tại chỉ có thể nhìn Tôn Bằng bị bắt đi.
Kim Đại Chung cười khẩy: “Vừa rồi thằng nhóc này chết cũng không chịu thừa nhận. Bây giờ con của ông không chỉ phải đối mặt với án tù mà gia đình ông còn phải đối mặt với số tiền bồi thường cao ngất ngưởng. Tông vào xe của ông đây thành thế kia, ít nhất cũng phải một hai trăm vạn mới đủ!”
Cái gì! Một hai trăm vạn?
Nghe thấy điều này, Triệu Liên và Tôn Phú Quý suýt ngất xỉu.
Tổng số tiền tiết kiệm của họ không vượt quá mười vạn.
Một hai trăm vạn đối với họ mà nói là một con số thiên văn.
“Mang đi!” Diệp Thu không thèm lãng phí thời gian ở đây.
“Không được, các người không thể mang con trai tôi đi!”
Triệu Liên cố hết sức ngăn cản.
Diệp Thu nghiêm nghị nói: “Các ngươi đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ. Nếu các ngươi lại ngăn cản chúng tôi, tôi không ngại mang các người đi theo!”
Triệu Cầm nhận ra vấn đề đang trở nên lớn, bà ta nhanh chóng lôi kéo Triệu Liên: “Em gái, đừng kích động, đừng kích động! Chỉ cần người vẫn còn thì sẽ tìm ra cách.”
“Đúng, đúng! Liên Liên, bà đừng kích động!” Tôn Phú Quý cũng lôi kéo Triệu Liên.
Diệp Thu phát tay, hai người cảnh sát giao thông trực tiếp đưa Tôn Bằng đi về phía bên ngoài khách sạn.
“Bố, mẹ, cứu con, cứu con!” Tôn Bằng hét lên một cách cuồng loạn.
Nhưng đáng tiếc, cậu ta phạm sai lầm phải đối mặt với sự trừng phạt, cho dù cậu ta kêu loạn như nào cũng không có tác dụng gì.
“Bằng Bằng!” Triệu Liên vùng vẫy liên tục nhưng bị Triệu Cầm và Tôn Phú Quý kéo lại.
Không lâu sau, Tôn Bằng bị Diệp Thu bắt đi.
Xác nhận con trai mình đã bị bắt đi, Triệu Liên giống như bị trút hết sức lực đôi chân mềm nhũn ra, nằm liệt xuống.
“Bằng Bằng!” Lòng Triệu Liên như tro tàn lắm bẩm một mình.
Dương Tiêu xem tất cả chuyện này mặt không có một chút xao động, tự tạo nghiện không thể sống, càng không thể trách người khác.