Hiểu ra chuyện này, Triệu Cầm tự tin đi tới: “Ha! Không phải chỉ là tiền mua đồ ăn nửa tháng thôi à. Cho các người là được chứ gì, Dương Tiêu đưa cho bọn họ, sau này tôi sẽ đưa lại cho cậu 100 vạn.”
Mặc dù Triệu Cầm rất đau lòng khi đưa 100 vạn, nhưng bà ta buộc phải giả vờ, hôm nay bà ta rơi lệ cũng phải giả vờ tới cùng.
Đường Mộc Tuyết lo lắng, cô tiến lên kéo Dương Tiêu: “Dương Tiêu, anh làm gì vậy? Đưa cho bọn họ 100 vạn? . Tiên Hiệp Hay
Anh điên rồi!”
“Mộc Tuyết, không sao, không thể làm bố mẹ mắt mặt!”
Dương Tiêu cười dịu dàng.
Nhìn thấy Dương Tiêu coi trọng thể diện của bố mẹ mình như vậy, Đường Mộc Tuyết cảm thấy trong lòng một trận ấm áp, đồng thời cô thấy không công bằng cho Dương Tiêu.
Từ khi gia đình đến thành phố Trung Nguyên, Dương Tiêu luôn là nạn nhân, bị người khác đổ oan thì không nói làm gì, mà còn phải tìm người, bây giờ Dương Tiêu phải trả giá cho sự khoe mẽ của bố mẹ, đổi thành ai cũng sẽ tức giận.
Đường Mộc Tuyết biết tắt cả những gì Dương Tiêu làm là vì cô, điều này khiến Đường Mộc Tuyết cảm thấy rất đau lòng Dương Tiêu.
Đối với Dương Tiêu lúc này, anh chỉ muốn giải quyết ổn thỏa, xe nhất định không bán, Dương Tiêu cũng không muốn nhìn thấy người nhà Triệu Liên.
Nhìn bộ dạng không thiếu tiền bạc của chị gái, Triệu Liên và Tôn Phú Quý nhìn nhau, trong lòng không khỏi hồi hận.
Tiền mua đồ ăn nửa tháng là 100 vạn, vậy chẳng phải mỗi tháng bọn họ tiêu 200 vạn tiền sinh hoạt sao?
Gia đình ba người bọn họ vẫn đánh giá thấp tài chính của gia đình chị gái, biết thế này thì bọn họ đã đòi 300, 500 vạn.
Triệu Liên lập tức nói: “Đương nhiên là chuyển khoản rồi.
Thời buổi này rồi ai mà còn cầm 100 vạn tiền mặt! Nếu trên đường trở về bị trộm thì sao?”
“Được! Nói số thẻ, tôi sẽ chuyển cho các người!” Dương Tiêu mở ngân hàng di động.
Triệu Liên nói số thẻ ngân hàng cho Dương Tiêu, Dương Tiêu trực tiếp chuyển 100 vạn cho Triệu Liên.
Nhìn thấy tài khoản của bà ta có thêm 100 vạn, Triệu Liên suýt nhảy dựng lên vì phần khích.
100 vạn, đủ 100 vạn tròn, một con số mà trước đây bà ta chưa từng dám mơ tới.
Bỏ ra 60 vạn mua một căn phòng ở thị trấn, lấy 20 vạn để trang trí sang trọng, sau đó lấy 10 vạn làm quà cưới, 10 vạn cho ba bữa tiệc sang trọng.
100 vạn là vừa đủ, bà ta và Tôn Phú Quý vẫn còn không đến 10 vạn tiền tiết kiệm, vừa hay đủ để dưỡng lão, tất cả các kế hoạch đều hoàn hảo.
Sau khi nhận tiền, Tôn Phú Quý cảm khái nói: “Chị, anh rẻ, các người bây giờ quá tốt rồi. Bố sẽ rất vui khi biết bây giờ trong nhà họ Triệu, các người là người giỏi nhất. Sau này mọi người đều sẽ nhìn các người làm gương!”
Nghe được những lời ca ngợi này, lòng hư vinh của Triệu Cầm hài lòng đến cực điểm, bà ta khoe khoang lâu như: vậy, mục đích là khiến mọi người ngưỡng mộ bọn họ.
“Đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.
Sau này có chuyện gì thì cứ mở miệng ra. Một trăm vạn cũng không thành vần đề!” Triệu Cầm hào phóng nói.
Trán Đường Kiến Quốc đổ đầy mò hôi lạnh, ông ta chọc Triệu Cầm, Triệu Cầm nhận ra được mình lại bắt đầu khoác lác, lập tức thay đổi lời nói: “Tất nhiên, tôi tin tưởng thực lực của mọi người. Tiền nhà chúng tôi để trong ngân hàng! Ba năm sau mới lấy ra được.”
Bà ta biết những gì mình nói vừa rồi là quá điên rồ, lỡ như còn có người trong họ đến đòi mượn tiền, bà ta không lấy.
ra được thì thật xáu hổ.
Hơn nữa, việc đưa 100 vạn cho nhà em gái lần này thực chất là ném bánh thịt cho chó để bọn họ không bao giờ quay lại nữa.
Muốn đợi nhà em gái trả tiền thì đợi kiếp sau đi!