Lý Thần Chiến cung kính nói: “Vâng, điện hạ, lần này tôi bảo đảm sẽ làm xong xuôi!”
Khi Dương Tiêu trở về nhà, Đường Mộc Tuyết đã rời đi.
Bởi vì chuyện việc này làm chậm trễ công việc buổi chiều của Đường Mộc Tuyết, Đường Hạo chỉ mong sao Đường Mộc Tuyết chết đi. Cô xin nghỉ phép đương nhiên không chấp nhận yêu cầu nghỉ phép của cô, Đường Hạo tìm mọi cách để trần áp Đường Mộc Tuyết, trừ lương của cô.
Sau khi nhà Triệu Liên rời đi, Triệu Cầm ngồi trên sô pha với đôi mắt đỏ hoe, không ngừng lau nước mắt.
“Tổn thất lớn, lần này tổn thất lớn!” Trái tim Triệu Cầm đang chảy máu dữ dội.
Làm vỡ hai tách trà mất 100 vạn, bữa trưa hét 15 vạn, trước khi đi còn đòi thêm 100 vạn. Số tiền này chưa bao gồm tiền sửa xe và vé tàu cao tốc. Số tiền này cộng lại là hơn hai trăm vạn cứ như vậy mà bay mắt.
Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, có đánh chết Triệu Cầm cũng sẽ không đồng ý để gia đình em gái đến.
Vốn dĩ chỉ là để khoe khoang lấy lại thể diện, ai ngờ phải trả giá cao như vậy khiến bà ta không thể chịu được chút nào.
Đường Kiến Quốc an nguy nói: “Cầm Cầm, lần này chúng ta sẽ lấy đó làm bài học. Sau này chúng ta sẽ ngừng liên lạc với những người thân này, điện thoại cho vào danh sách đen. Tôi thấy máy người này đều là ma cà rồng. Lần này Triệu Liên mượn một trăm vạn, có lẽ lần sau sẽ là ba trăm vạn.”
Triệu Cầm rất đồng ý với ý này, nếu đã cho những người thân này mượn một trăm vạn, thì chắc chắn lần sau sẽ lại đến mượn tiếp.
Dương Tiêu đã làm ngơ, nêu nói tổn thần thì lần này anh mới là người bị tổn thất lớn.
Chưa kể đến việc bị đổ oan, còn phải chịu sự tức giận của Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc, tách trà do anh để Lý Minh Hiên mua, tiền chuyển khoản cũng do chính anh trả.
Nói thật, phải ấm ức thì chính Dương Tiêu bị ấm ức, không biết Triều Cầm này ấm ức ở đâu.
Phần lớn tiền đều do anh tự bỏ ra, Triệu Cầm chỉ phải trả 15 vạn cho một bữa ăn.
Tuy nhiên, đôi với một Triệu Câm keo kiệt, 15 vạn đã suýt chút nữa giết chết bà ta.
Chập tối, Dương Tiêu còn chưa đến đón Đường Mộc Tuyết, Đường Mộc Tuyết đã về nhà trước.
Dương Tiêu ngạc nhiên: “Sao em về sớm vậy?”
“Đường Hạo nói em không xin nghỉ phép là thành vắng mặt, tháng này trừ thành tích còn trừ lương ba ngày, em không cần ở công ty chịu giận!” Đường Mộc Tuyết tức giận nói.
Dương Tiêu không khỏi kinh ngạc, Đường Hạo này có dã tâm, trong cuộc họp thường niên Đường Hạo cùng Đường Dĩnh ăn khổ, e rằng bây giờ hai anh em này không biết phải làm sao để báo thù Đường Mộc Tuyết!
Bây giờ Đường Mộc Tuyết đã đến muộn hai ba giờ, Đường Hạo không nắm bắt cơ hội để gây rắc rối cho Đường Mộc Tuyết mới lạ.
Dương Tiêu dịu dàng nói: “Không sao, Đường Hạo đã xấu hổ ở cuộc họp thường niên. Có lẽ bây giờ vẫn chưa trút được hết giận!”
Đường Mộc Tuyết gật đầu, cô biết cuộc họp thường niên năm nay của nhà họ Đường có thể nói là do hai người này làm loạn.
“Em hơi mệt, em đi tắm rửa đã!” Đường Mộc Tuyết đỏ mặt nói.
Khi nghe thấy Đường Mộc Tuyết nói muốn đi tắm, Dương Tiêu không khỏi bôn chôn tim đập không ngừng.
Hôm nay Đường Mộc Tuyết hôn anh ở bên ngoài khách sạn, còn nói buổi tối sẽ có thưởng, chỉ cần anh không phải là heo, cũng có thể nghĩ ra đó là phần thưởng gì.
“Ừng ực!” Dương Tiêu nuốt nước bọt: “Ừ! Anh chờ em ở trong phòng!”
Đột nhiên mặt Đường Mộc Tuyết đỏ bừng, cô hiểu được ý chính trong lời mà Dương Tiêu nói.
Tuy nhiên, nghĩ đến tin nhắn mà cô gửi cho Dương Tiêu vào buổi trưa, nghĩ về những ấm ức mà Dương Tiêu phải chịu, trái tim của Đường Mộc Tuyết đột nhiên tan chảy.
Cô biết Dương Tiêu phải chịu nhiều ấm ức như vậy đều là Vì cô.
Vậy đêm nay mình sẽ dùng thân thể của mình để trả ơn cho Dương Tiêu, mong rằng lát nữa mọi chuyện sẽ như: nước chảy thành sông.
Đường Mộc Tuyết là một người trưởng thành, cô dần dần ý thức được khía cạnh này, đặc biệt là sau khi Đường Mộc Tuyết xem vài đoạn video vào tối qua, một vài hình ảnh rất xấu hổ hiện lên trong đầu cô. Cô thực sự tò mò, làm như: vậy thật sự thoải mái à?