Hổ Tế

Chương 538: Chương 538




Không biết anh đã trằn trọc bao nhiêu đêm, giờ cuối cùng cũng có thể đạt được điều ước của mình.

“Trăng soi dải ngân hà, đường dài miên man, khói bụi mịt mù, bóng người lẻ loi. Ai bảo ta phi thường, ai khiến ta tiền thoái lưỡng nan giữa yêu và hận…”

Ngay khi Dương Tiêu vừa định chạm vào dây áo ngủ của Đường Mộc Tuyết, điện thoại của Đường Mộc Tuyết đột nhiên vang lên.

Thân người Dương Tiêu đột nhiên cứng đờ, Đường Mộc Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Dương Tiêu thân thể như hóa đá, cười nói.

“Chờ một chút, em cũng không ngờ lúc này sẽ có điện thoại!” Đường Mộc Tuyết vội vàng cầm lấy điện thoại, sợ là chuyện trong công ty.

Dương Tiêu hít sâu một hơi, kìm nén sự bồn chồn trong lòng: “Không sao, Mộc Tuyết, em vội một lúc đi!”

Đường Mộc Tuyết lập tức xuống giường nhìn màn hình điện thoại, thấy Đường Mộc Tuyết cúp điện thoại, Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Ai?”

“Là dì gọi đến!” Trên mặt Đường Mộc Tuyết lộ ra vẻ chán ghét.

Sự xuất hiện của gia đình Triệu Liên ngày hôm nay khiến Đường Mộc Tuyết thật sự khó chịu đối với gia đình Triệu Liên.

Nghe thấy đó là Triệu Liên, Dương Tiêu cười khẩy, có lẽ nhà bọn họ phát hiện tiền trong thẻ đã không thấy đâu, dù sao bọn họ tiết kiệm nhiều năm cũng chưa đến 10 vạn tệ giờ đã bay đi mất, chắc chắn bây giờ bọn họ đang lo muốn chết!

Tuy nhiên, Dương Tiêu ngoài ý muốn là vậy mà bọn họ lại gọi cho Đường Mộc Tuyết.

Theo logic mà nói, muốn gọi điện thì lẽ ra nên gọi Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc mới phải!

Dương Tiêu hoàn toàn không biết Triệu Càm và Đường Kiến Quốc đã cho bọn họ vào danh sách đen, gọi được mới là lạ.

Cúp điện thoại xong, Đường Mộc Tuyết đỏ mặt nói: “Vậy…

chuyện đó, không cần quan tâm đến bọn họ, chúng ta tiếp tục chứ!”

“Ừ!” Hai tay Dương Tiếu run rầy cởi lại dây áo ngủ màu trắng của Đường Mộc Tuyết.

“Trăng soi dải ngân hà, đường dài miên man, khói bụi mịt mù, bóng người lẻ loi. Ai bảo ta phi thường, ai khiến ta tiền thoái lưỡng nan giữa yêu và hận…”

Ngay khi Dương Tiêu vừa chạm lại dây áo ngủ của Đường Mộc Tuyết, điện thoại lại vang lên.

Mặt Dương Tiêu lại đờ ra, con mẹ nó!

Làm hỏng việc tốt của mình hai lần liên tiếp. Đây là cố ý hả?

Thậm chí Dương Tiêu còn nghi ngờ chuyện để Lý Thần Chiến lấy lại tiền là một quyết định sai lầm.

Nếu Dương Tiêu được phép lựa chọn, anh thà rằng không làm ra chuyện này, chỉ muốn cùng Đường Mộc Tuyết làm những chuyện xấu hỗ kia.

Anh là một người đàn ông trưởng thành, nếu để mọi người biết bây giờ anh vẫn còn là xử nam, không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo anh.

Hai mắt đẹp của Đường Mộc Tuyết đờ ra, cô thật sự sắp phát điên rồi.

Mình muốn thân mật với Dương Tiêu khó như vậy sao?

Lại là Triệu Liên gọi, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu: “Trả lời hay không?”

“Hay là trả lời đi!” Dương Tiêu hoàn toàn phục nhà này rồi.

Vì Đường Mộc Tuyết đi làm và có nhiều khách hàng nên điện thoại di động của cô hiếm khi bị tắt tiếng.

Nếu không trả lời cuộc gọi của gia đình này, e rằng bọn họ sẽ bị gia đình Triệu Liên làm phiền chết.

Đường Mộc Tuyết do dự một chút rồi trả lời điện thoại: “Dì, có chuyện gì vậy?”

Ngay khi vừa kết nồi được, Triệu Liên đã hét lên một cách cuồng loạn: “Lừa đảo, nhà các người là kẻ lừa đảo, lừa sạch tiền của chúng tôi. Tại sao Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc không trả lời điện thoại của chúng tôi? Các người cho chúng tôi vào danh sách đen phải không? Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, chắc chắn là các người lừa sạch tiền của chúng tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.