Hổ Tế

Chương 574: Chương 574




Anh ta kinh ngạc nhìn Dương Tiêu, anh ta thật sự không ngờ Dương Tiêu lại phát hiện ra cái camera thu nhỏ ẩn giấu của anh ta.

“Nhóc con, cậu dám đặt camera thu nhỏ trong phòng thử đồ của cửa hàng tôi, cậu chán sống rồi hả?” Ông chủ mập mạp đột nhiên kêu lên.

Cái gì! Camera thu nhỏ?

Nghe thấy giọng nói tức giận của ông chủ mập mạp, vài người phụ nữ trong cửa hàng đồ lót đều tập trung vào Dương Tiêu.

Khóe miệng Dương Tiêu co giật kịch liệt, ông chủ mập mạp này thật không biết xáu hổ, vậy mà lại cắn trả.

Không biết xấu hổ, ông chủ mập mờ trực tiếp lấy ra một con dao từ trong quầy thu ngân, chỉ vào mặt Dương Tiêu rồi tức giận nói: “Nhóc con, lắp camera thu nhỏ trong cửa hàng của tôi, cậu muốn làm gì? AI! Cậu muốn làm gì? Cậu cho rằng tôi là cá mè một lứa với cậu? Người đâu, mau bắt thằng nhóc này lại cho tôi, tôi lập tức báo cảnh sát!”

Nhìn ông chủ mập mạp hung dữ, Dương Tiêu buồn cười: “Ông chủ, anh tốt nghiệp học viện ảnh đề đúng không?”

“Xảy ra chuyện gì?” Vài phụ nữ trong cửa hàng vây quanh hỏi.

Bọn họ đều thuê nhà ở gần đó, cũng thường xuyên đến cửa hàng này mua quân áo, nếu trong phòng thử đồ ở đây.

có thiết bị camera thu nhỏ, không phải tất cả bọn họ đều bị lộ hết rồi sao?

Ông chủ mập đang cầm dao chỉ vào Dương Tiêu tức giận quở trách: “Mọi người, là thằng nhóc này lắp camera thu nhỏ trong phòng thử đồ của tôi, các vị nói xem có ghê tởm không?”

“Sao anh có thể như thế này?” Vài người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu với vẻ mặt xấu xa.

Đường Đường tức giận giậm chân, trừng mắt nhìn ông chủ mập mạp: “Anh không biết xấu hỗ hả? Rõ ràng là anh làm, thế mà anh lại nói là chúng tôi làm, các chị đừng nghe tên mập này ngậm máu phun người, tên mập chét bầm này rất xáu, tuyệt đối không phải là loại người tốt gì.”

Nghĩ đến vừa rồi mình bị quay lén, Đường Đường chỉ muốn tát chết tên mập này.

“Nực cười, tôi làm ăn ở đây hơn nửa năm, mang tiếng tốt, làm sao có thể làm ra những chuyện như này? Các vị đều là khách hàng cũ của tôi. Các vị đều biết danh tiếng của mập mạp tôi, đừng nghe bọn họ nói nhảm.” Khuôn mặt ông chủ mập mạp đầy vẻ mỉa mai.

Làm như camera thu nhỏ này do là Dương Tiêu lắp, không liên quan gì đến anh ta.

Một số phụ nữ đã bị sốc hét lần này đến lần khác, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra với camera thu nhỏ này.

Ông chủ mập mạp nhìn chằm chằm Dương Tiêu rồi khinh thường nói: “Nhóc con, đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì. Chắc chắn là cậu cố ý lấy camera từ phòng thay đồ ra, sau đó tới tống tiền tôi phải không? Loại qua đường như các người này khác gì cạm bẫy? Được rồi, đừng giả vờ nữa, gọi đồng bọn của các người ra đây hết đit”

Khi nghe thấy điều này, một số phụ nữ tại hiện trường nhìn Dương Tiêu, ánh mắt của bọn họ hoàn toàn u ám.

Đường Đường giận sôi máu: “Này! Tên mập, xin anh hãy làm người đi! Trợn mắt nói dối, lương tâm anh không đau hả?”

“Hừ! Tôi nói cho các người biết, những kẻ vô liêm sỉ như các người phải chịu sự trừng phạt của pháp luật!” Ông chủ mập mạp giả vờ chán ghét.

Bốp bóp bóp!

Lúc này, Dương Tiêu vỗ tay: “Xuất sắc, thực sự quá xuất sắc, tôi thật sự nghi ngờ anh tốt nghiệp học viện ảnh đề ra, có điều, anh cho rằng như vậy là có thể đổi trắng thay đen? Anh quá ngây thơ rồi!”

“Ý cậu là gì?” Ông chủ mập mạp nhìn thấy Dương Tiêu như vậy anh ta không dám cười, nhíu mày lại.

Dương Tiêu kéo Đường Đường sang một bên, bước vào.

một phòng thử đồ khác.

Mười giây sau, Dương Tiêu bước ra khỏi phòng thử đồ, ném ra một cái camera thu nhỏ khác.

Ông chủ mập mạp tức giận: “Được lắm ranh con, cậu lại dám lắp hai cái!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.