Song Bản Nạp!
Nhưng ở nơi này, phép vua thua lệ làng, dù cho anh là rồng hay hổ cũng phải nằm bò ra. Ánh mắt cả đám người dòng chính Đường Gia khi nhìn Dương Tiêu tràn ngập sự căm ghét, giống như Dương Tiêu chính là đang có ý làm bọn họ mật mặt.
Giám đốc sảnh liếc mắt đánh giá Dương Tiêu, khinh thường nói: “Tiểu tử này, cậu có phải cùng một bọn với đám người này hay không? Những lời tôi vừa nói đã rất rõ ràng rồi, phòng khách sạn đã được Ngô Tà thiếu gia đặt trước, nói trước cho các cậu biết, tính cách Ngô thiếu cũng không có tốt đẹp gì đâu, vẫn khuyên những người vùng khác như các cậu đừng gây chuyện!”
Nghe thấy thái độ nói chuyện kiêu ngạo của giám đốc sảnh, không ít người Đường Gia đều sợ đến mức rút đầu vào cô, bọn họ không dám ở bên ngoài gây chuyện.
Đúng vậy, bọn họ chính là những kẻ vùng ngoài, có rất nhiều người khi đến thành phố khác đều sẽ bị người bản địa ức hiếp.
Phép vua thua lệ làng, huống hồ bọn họ cũng không phải là vua, chỉ là một gia tộc hạng hai ở thành phố Trung Nguyên mà thôi.
Còn Ngô Gia chính là gia tộc hào môn hạng nhát tại khu vực Tây Song Bản Nạp này, thực lực so với Đường Gia bọn họ chỉ hơn không kém.
Nếu như kích động đến Ngô Gia, Ngô Gia nếu như gây khó dễ cho bọn họ vậy thì chỉ có ngượng ngùng mà thôi.
“Dương Tiêu, anh tốt nhất ngậm miệng lại cho tôi! Giám đốc sảnh này, tiền cọc chúng tôi không cần, hiện tại chúng tôi lập tức rời khỏi đây!” cả khuôn mặt Đường Hạo hiện lên vẻ nịnh hót.
Đêm nay bọn họ dù cho phải ngủ trên xe bus, cũng không thể đắc tội với gia tộc thổ hào này được.
Nhìn khuôn mặt e dè của Đường Hạo, giám đốc sảnh càng thêm khinh thường, một đám nhà quê từ vùng khác đến chỉ vừa hù doạ đôi ba câu liền sợ hãi, đúng là vô dụng.
Đường Dĩnh liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, chúng tôi lập tức rời khỏi đây!”
Dương Tiêu đứng bắt động, nhìn sang giám đốc sảnh chất vấn hỏi: “Bất cứ chuyện gì cũng cần phải xét đến kẻ trước người sau, khách sạn là do chúng tôi đặt hẹn trước, các người tự ý huỷ lịch đặt trước, cũng không ngay lập tức liên hệ với chúng tôi, chuyện này có phải quá không thích hợp hay không?”
“Không thích hợp? Tiểu tử này, cậu đến đây làm trò hề hay.
sao? Có biết nơi này là nơi nào không?” Dương Tiêu vừa dút lời, một tràng cười châm chọc vang lên.
Tiếp theo đó, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục của nhà thiết kế Armani và chiếc đồng hồ Rolex trên tay dẫn đầu một nhóm vệ sĩ bước đến.
Người này chính là Ngô Tà, Ngô thiếu của gia tộc Ngô Gia tại Tây Song Bản Nạp Chiều hôm nay bạn của Ngô Tà gọi điện thoại cho anh dự tính muốn đến Tây Song Bản Nạp du lịch, Ngô Tà lập tức đến khách sạn Shangri-la đặt phòng trước.
Sau khi biết được có rất nhiều gian phòng đã được một người thành phố Trung Nguyên tên là Đường Hạo đặt phòng trước, Ngô Tà khinh thường, lập tức gây sức ép với giám đốc sảnh.
Giám đốc sảnh làm sao có gan đắc tội với Ngô Tà, lập tức thay đổi lịch đặt hẹn.
Giám đốc sảnh khi nhìn thấy Ngô Tà bước đến, vui mừng khắp khởi bước lên trước: “Ngô thiếu, ngài cuối cùng cũng đã đến rồi, cả đám người này không biết tốt xáu, bọn họ muốn lấy lại phòng! Tôi đã thẻ hiện rõ thái độ, nhưng bọn họ ngược lại không ngừng ép người, ngài xem không bằng đích thân Ngô thiếu ngài ra mặt giải quyết?”
Ngô Tà gật đầu, liếc mắt nhìn đám người Đường Gia, cảm nhận được cơn tức giận trên người Ngô Tà, cả đám người dòng chính Đường Gia không rét mà run.
“Các người ai là Đường Hạo?” Ngô Tà chất vần.
Dưới khí thế to lớn của Ngô Tà, Đường Hạo sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng nói: “Ngô thiếu, tôi chính là Đường Hạo, chuyện là như thế này, phòng khách sạn chúng tôi không cần nữa, chúng tôi hiện tại sẽ rời khỏi đây!”
“Chậc!” nhìn thấy Đường Hạo khiếp hãi, trên mặt Ngô Tà dâng lên tia khinh thường.
Hắn còn cho rằng đám người này có bao nhiêu thế lực, thì ra chỉ là một đám người sợ mềm sợ cứng dễ dàng bị ức hiếp.