Theo như những gì Trần Khải vừa nói, anh ta cũng Dương Tiêu đã năm năm rồi chưa gặp nhau.
Còn bản thân cùng Dương Tiêu kết hôn vừa tròn năm năm, không lẽ nói rằng Dương Tiêu năm năm trước vừa xuất ngũ, sau đó liền đến thành phố Trung Nguyên làm con rễ Đường Gia hay sao?
Điều này càng khiến cho lòng hiếu kỳ của Đường Mộc Tuyết dành cho Dương Tiêu càng lớn, Dương Tiêu nếu như là quân nhân, tại sao lại không nói ra? Không lẽ anh có nỗi khổ trong lòng hay sao?
Còn có, năm năm trước Dương Tiêu tại sao lại phải xuất ngũ?
Dương Tiêu còn trẻ như vậy, làm đảm nhận chức vụ đội trưởng, đủ để nhận ra Dương Tiêu không hề tầm thường.
Năm năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Tiêu quen biết những nhân vật lớn như Lý Minh Hiên, Hình Kiến, nhưng từ trước đến nay chưa từng ra vẻ trước mặt ba mẹ của mình, dù cho bị mắng nhiếc cũng nhẫn nhịn, Dương Tiêu làm như vậy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Chớp mắt, Đường Mộc Tuyết suy nghĩ ngồn ngang.
Ngô Tà thảm hại bỏ chạy, giám đốc sảnh khách sạn Shangri-la chết lặng.
Trần Khải cũng biết rằng chuyện này nhất định có dính líu đến giám đốc sảnh, anh lạnh lùng nhìn sang giám đốc sảnh: “Tôi không quản khách sạn này là của ai, như hiện tại, ông đã bị đuổi việc!”
“Tiêu đời!”
Lời nói này không khác gì một đạo thiên lôi giáng xuống giữa trời quang, đánh xuống thẳng đỉnh đầu của giám đốc sảnh, sắc mặt trắng bệch, trong cơ thể như bị rút sạch tất cả sức lực, ngồi bệt trên nền đất.
Giây phút này giám đốc sảnh đã hối hận đến mức bầm gan tím ruột, nếu như biết Dương Tiêu có quen biết với Trần Khải, thiếu chủ Trần Gia, có đánh chết ông cũng sẽ không dám đem phòng khách sạn Đường Gia đặt trước huỷ sau đó chuyển cho Ngô Tà.
Trần Khải nhìn sang nhân viên quây tiếp tân nói: “Lập tức làm thủ tục nhận phòng cho bọn họ, nều không, tất cả các người đều bị đuỏi việc!”
“Vâng vâng vâng!” tất cả nhân viên lễ tân không rút mà run.
Bọn họ biết rằng, thế lực của Trần Khải tại Tây Song Bản Nạp này lớn mạnh đến đâu, nếu như không vâng lời Trần Khải sắp xếp, tất cả bọn họ đều phải bị sa thải sau đó cút khỏi đây.
Nhìn tình cảnh trước mặt, Đường Hạo thật sự vô cùng tức giận.
Con mẹ nó, bản thân vô duyên vô cớ bị Ngô Tà đá một cú, cuối cùng lại là Dương Tiêu ra mặt oai phong, hắn thật sự: tức đến bể phổi.
Hắn thật sự không hiểu được Dương Tiêu như thế nào lại có thể quen biết với đại nhân vật như Trần Khải, chỉ cần nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, Đường Hạo đến tâm lý phản nghịch cũng đã có.
Đường Dĩnh cũng triệt để chết lặng, nhưng cô trước mặt Trần Khải đến tức giận cũng không dám, càng không dám sỉ nhục Dương Tiêu.
“Nhanh, nhanh, nhanh lên, mau làm thủ tục nhận phòng!”
Cả đám người dòng chính Đường gia bắt đầu ò ạt tiến lên phía trước.
Ngồi cả một ngày đường, bọn họ đều vô cùng mệt mỏi, hận không thể lập tức nằm xuống giường thoải mái nghỉ ngơi.
Cả đám người hoàn toàn ngó lơ đến công lao của Dương Tiêu, trong lòng chỉ có hâm mộ, đồ kị cùng hận thù.