Điều đáng tiếc chính là, điểm dựa duy nhất hiện tại náo loạn khiến quan hệ vô cùng đông cứng.
Trước khi đi du lịch, Đường Hạo đặc biệt cho người dựng lán trại, thuận tiện cho việc nghỉ ngơi nều mệt mỏi.
Dương Tiêu ngược lại ngồi bất động trong xe, anh phải bảo vệ Đường Mộc Tuyết, chỉ cần Đường Mộc Tuyết không có bắt kỳ vấn đề gì, anh có thể chịu đựng được sự lạnh nhạt, cũng không cảm tháy chút tổn thương nào.
Đường Hạo nhân lúc Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết không chú ý, liền đem ba con rắn hổ mang chúa tuổi đời trên mười năm mà hắn đã mua đêm qua vứt vào bên trong lán trại của Đường Mộc Tuyết.
Một đêm không ngủ, Đường Mộc Tuyết nhìn ngắm phong cảnh phương xa một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, cô liền đứng dậy bước về phía lán trại của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Chính vào giây phút cô mở cửa lán trại của mình, một con rắn hỗ mang chúa dài hơn một mét bị khiếp sợ, thân thể nhảy dựng lên, hung hăng cắn lên cổ tay Đường Mộc Tuyết.
“Ay dai” sau khi bị rắn hỗ mang chúa cắn, một cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho Đường Mộc Tuyết gần như chìm vào hôn mê.
Sau đó, con rắn hỗ mang chúa vừa dài vừa thô liền cắn lên cổ tay Đường Mộc Tuyết nhất quyết không buông, giống như muốn một lần cắn chét Đường Mộc Tuyết.
Nghe thấy tiếng hét thất thanh của Đường Mộc Tuyết, tắt cả người nhà dòng chính Đường Gia toàn bộ đều bước về phía phát ra âm thanh, khi nhìn thấy Đường Mộc Tuyết lúc này đang bị rắn hổ mang cắn, gần như tất cả mọi người đều hoảng hốt không thôi.
“Rắn! Rắn!” một đám người sắc mặt điên cuồng hoảng hốt hét lên.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết bị rắn độc cắn, Đường Hạo cùng Đường Dĩnh liếc mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt đều là nụ cười âm mưu đã thành.
Độc tố kịch liệt thâm nhập vào cơ thể Đường Mộc Tuyết, cô chỉ cảm thấy một cảm giác tê liệt tràn vào các tế bào khắp cơ thể, hai mắt tối sầm, ngã trên nền đắt.
Dương Tiêu nhìn thấy Đường Mộc Tuyết đột nhiên ngã xuống, mi mắt không ngừng giật điên cuồng, anh nhanh như tên bắn lao lên phía trước.
“Rắn hỗ mang chúa?” sắc mặt Dương Tiêu đột nhiên thay đổi.
Anh không chút chần chừ, một chân đạp lên vị trí bảy tắc trên thân rắn, con rắn hỗ mang chúa bị Dương Tiêu đạp trúng điểm đau, lập tức nhả cổ tay Đường Mộc Tuyết, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Dương Tiêu lập tức ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của Đường Mộc Tuyết, vỗ nhẹ lên khuôn mặt của cô: “Mộc Tuyết, Mộc Tuyết, mau tỉnh lại!”
Lúc này Đường Mộc Tuyết trúng độc quá nặng, căn bản không nghe thấy tiếng kêu gào của Dương Tiêu.
“Đáng chết!” sắc mặt Dương Tiêu đông cứng lạnh lẽo, anh biết rằng bản thân đã gặp được rắc rồi lớn.
Phải biết rằng, tốc độ giết người của rắn hỗ mang chúa đặc biệt nhanh, thông thường chỉ cần trong vòng nửa tiếng liền có thể khiến người bị hại tử vong, còn kỷ lục nhanh nhất chính là nạn nhân sau khi bị cắn trong vòng ba đến sáu phút sẽ tử vong.
Tập tính của rắn hổ mang chúa vô cùng hung dữ, sẽ chủ động công kích người khác, sau khi cắn người sẽ không buông ra. Chất độc không tính quá kịch liệt, nhưng lượng độc lại vô cùng nhiều, một lần có thể phun ra 400mg chất độc, tương đương với gấp máy lần lượng thuốc giết người.
Từ đây đến bệnh viện gần nhát phải mắt ít nhất bón mươi phút, muốn cấp cứu cho Đường Mộc Tuyết căn bản không kịp.
Dương Tiêu không chút chần chừ, hai ngón tay nhanh chóng điểm huyệt Đường Mộc Tuyết, nhằm tránh độc tố xâm nhập vào tim.
Giây kế tiếp, Dương Tiêu liền cầm lên bàn tay của Đường Mộc Tuyết, trên mặt vết thương liên tiếp hút máu độc ra, sau đó liên tục phun máu độc ra bên ngoài.
“Mẹ nó!” khi tận mắt chứng kiến Dương Tiêu vậy mà lại vì Đường Mộc Tuyết hút độc, trong lòng cả đám người không ngừng dâng lên từng trận kích động.
“Tên phế vật này không muốn sống nữa hay sao?” Không Ít người há hốc miệng kinh ngạc.