Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu không nhịn được nói: “Chuyện này, mau đặt em xuống, anh như vậy sẽ khiến cho cánh tay rất đau nhức!”
“Không được đâu Mộc Tuyết, trong cơ thể em vẫn còn độc tố chưa giải được, thân thể hư yếu, nếu như bị nước mưa làm nhiễm lạnh, nhất định sẽ không chịu đựng được!”
Dương Tiêu dứt khoát từ chối.
Đường Mộc Tuyết chống cự nói: “Không! Em không muốn nhìn thấy anh vì em mà chịu khổ cùng cực nhọc!”
Đáng tiếc hiện tại thân thể Đường Mộc Tuyết đã vô cưng hư yếu, toàn thân căn bản không chút sức lực, cộng thêm việc Dương Tiêu vẫn luôn ôm chặt lấy cô, khiến cho Đường Mộc Tuyết không cách nào thoát được.
Mắt nhìn Dương Tiêu vẫn kiên quyết bảo vệ lấy mình, Đường Mộc Tuyết đau lòng nói: “Anh nói anh tại sao lại ngốc như vậy? Em vô lý gây sự như vậy, anh tại sao lại phải đối xử tốt với em như vậy chứ?”
“Mộc Tuyết, gặp được em là duyên phận của anh, yêu em là tình cảm của anh, bảo vệ em là bổn phận của anh, bên là phúc phận của anh. Đời này có lẽ sẽ yêu em, yêu đến mức cuồng nhiệt, cho nên kiếp sau yêu em, anh cũng đã sớm chuẩn bị trước rồi!”
Khuôn mặt trắng bệch của Dương Tiêu tràn ngập nụ cười: “Mộc Tuyết, anh yêu em; anh cũng hi vọng có một ngày.
em có thể đem câu nói này trả lại cho anh!”
“Hu hu!” khi nghe thấy câu nói này, nước mắt Đường Mộc Tuyết giống như sông Hoàng Hà không ngừng tuôn rơi.
Cô ôm chặt lấy cổ Dương Tiêu, đầu vùi sâu vào trong lòng Dương Tiêu: “Anh là tên đầu gỗ, em cũng yêu anhI”
Lời nói này, khiến cho tinh thần Dương Tiêu chắn động, đây cũng là lần đầu tiên trong năm năm nay Đường Mộc Tuyết dũng cảm bộc lộ tình cảm của mình dành cho anh.
Ngã vào lồng ngực Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết nghẹn ngào nói: “Anh là đồ ngốc, em không tốt đẹp đến như vậy, có gì xứng đáng để được anh yêu chứ?”
Dương Tiêu sủng nịch cười nói: “Mộc Tuyết, yêu em, không phải vì em cho anh thứ anh muốn, mà vì em mang đến cho anh cảm giác anh chưa từng có trước đây. Năm năm nay, bất kỳ ai cũng xem thường anh, chỉ có em, chỉ em đối với anh hận thép không thành sắt, anh giống như một bát canh nóng, khiến trái tim anh vĩnh viễn không nguội lạnh.” . Truyện Điền Văn
Đường Mộc Tuyết khóc không thành tiếng, trong lòng cô tràn ngập sự cảm động, có người chồng như vậy, đời này còn mong cầu gì hơn?
“Dương Tiêu, cảm ơn anh trong những năm tháng tươi đẹp nhất để em gặp được anh, nếu như hôm nay chúng ta không cách nào thoát ra ngoài được, kiếp sau bát kể anh có thích em hay không, em nhất định đều sẽ gả cho anh!”
Đường Mộc Tuyết không trả qua quá nhiều chuyện tình cảm, chỉ dùng lời nói đơn thuần nhất để diễn tả tình cảm của mình.
Dương Tiêu dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, không nên nói những lời ngốc nghếch như vậy, em không phải nói muốn cùng anh ngắm nhìn vĩnh viễn trong thế giới muôn ngàn biến đổi này hay sao? Cuộc đời này còn dài như vậy, chúng ta sẽ sống bên nhau đến vĩnh hằng!”
“Được!” trong lòng Đường Mộc Tuyết vô cùng cảm động cùng phức tạp.
Độc tố phát tán, Đường Mộc Tuyết lại lần nữa chìm vào trong cơn hôn mê.
Cảm nhận được Đường Mộc Tuyết không lên tiếng, Dương Tiêu căn chặt răng, lại một lần nữa cắn nát vết thương ứa máu rót vào miệng Đường Mộc Tuyết.
Cơn mưa trút xuống càng ngày càng lớn, căn phòng nhỏ gần như chìm trong nước.
Một lượng lớn nước mưa từ từ dâng lên đến phần eo của Dương Tiêu, dần dần dâng lên đến cổ, sau đó dâng lên miệng.
Cũng vì tránh cho nước mưa chạm đến Đường Mộc Tuyết, hai tay Dương Tiêu vươn lên nâng thân hình yêu kiều của cô lên, thân thể cứng cáp đứng thẳng.