Đây không chỉ là một lời hứa với Đường Mộc Tuyết, mà còn là một lời hứa với ông cụ cố nhà họ Đường.
Nghe vậy, mặt mày đám con cháu nhà họ Đường có màu gan lợn như ăn phải ruồi chết.
Có ý gì? Cả nhà họ Đường còn cần Dương Tiêu che chở?
Dương Tiêu đang khiêu khích uy quyền của bọn họ?
Nghe vậy, nước mắt xúc động của Đường Mộc Tuyết rơi như mưa ướt đẫm ni.
Cô biết Dương Tiêu không phải người thường, cô có thể cảm nhận được, thậm chí ngay cả cô cũng phải ngắng đầu nhìn Dương Tiêu uy lực.
“Yêu em, anh sẽ không hối hận chứ?” Đường Mộc Tuyết kìm nước mắt hỏi.
Dương Tiêu nhìn vào mắt Đường Mộc Tuyết với tình cảm chân thành, nghiêm nghị nói: “Trời đất ba đời bảy kiếp, vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, chỉ vì tình yêu, dù chết cũng không hối hận.”
Cái gì!
Chỉ vì tình yêu, dù chết cũng không hôi hận?
Lúc này, mọi người trong nhà họ Đường đều vô cùng cảm động trước tình cảm của Dương Tiêu.
Nếu như vứt bỏ thành kiến với Dương Tiêu, những gì Dương Tiêu đã làm bây giờ thực sự rất cảm động.
“Trời ạ! Đường Mộc Tuyết thật hạnh phúc!” Mấy cô gái nhà họ Đường đã ghen tị.
Bây giờ, không ai nghi ngờ rằng Dương Tiêu là phế vật.
Nếu Dương Tiêu thật sự là phé vật, thì giải thích như thế nào về mọi chuyện trước mặt này?
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu nói: “Dương Tiêu, anh đứng dậy đi!”
“Ù!” Dương Tiêu từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên.
Khoảnh khắc Dương Tiêu đứng dậy, Đường Mộc Tuyết đã nhào vào trong vòng tay của Dương Tiêu, nước mắt xúc động của cô không nhịn được chảy dài: “Dương Tiêu, em yêu ba điều trên thế giới này. Mặt trời, mặt trăng và anh.
Mặt trời là ngày, mặt trăng là tối, anh là mãi mãi.”
Lời nói vừa dứt, Đường Mộc Tuyết đã hôn lên môi Dương Tiếu.
Hai môi chạm nhau, Dương Tiêu sững sờ.
“Oa! Thật lãng mạn!” Nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim các cô gái trong nhà họ Đường tan chảy.
Đường Dĩnh sắp nổi điên: “Không! Đáng chết! Tất cả những thứ này phải là của tôi, Đường Mộc Tuyết tôi muốn giết cô, cô trả lại Trái tim của biển cả cho tôi!”
Đường Dĩnh đang ngồi dưới đất bị kích thích nặng nè, cô ta bật dậy lao về phía hai người đang hôn nhau trìu mến.
“Dĩnh Dĩnh!” Đường Hạo vội vàng hét lên, anh ta muốn ngăn lại nhưng đã muộn.
“Tìm chết!” Ánh mắt Trần Khải hiện lên một tia lạnh lùng.
Chát!!!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thẻ của Trần Khải như có điện phóng nhanh đến trước mặt Đường Dĩnh, anh ta vung tay, tát vào mặt Đường Dĩnh một cái thật mạnh.
Đường Dĩnh không ngờ mình bị tát vào mặt, cô ta mất trọng tâm, lại ngã xuống đất.
Ánh mát Trần Khải tràn đầy thù địch: “Đồ đĩ, không biết tốt xấu! Người đâu, bắt lại cho tôi, dám gây chuyện, đánh gãy hai chân cô ta cho tôi!”
“Vâng!” Vài người mặc đồ đen tiến lên, thu phục Đường Dĩnh ngay tại chỗ.