Hổ Tế

Chương 659: Chương 659




Điều quan trọng nhất là Đường Mộc Tuyết là kiểu phụ nữ thời trang, trông gầy nhưng có da thịt.

Mỗi người phụ nữ như vậy là ưu vật vô song, toát lên vẻ quyền rũ khiến đàn ông khó cưỡng lại.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Dương Tiêu không thể bình tĩnh được nữa, một đòn phản kích tấn công lại Đường Mộc Tuyết.

Cảm nhận được khí chất nam tính mạnh mẽ toát ra từ cơ: thể Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết suýt nữa đã ngất đi.

Lúc này, Dương Tiêu vốn đã không thành thật, khi Đường Mộc Tuyết đang chuẩn bị chịu trận tại chỗ, một âm thanh bất hòa đột nhiên vang lên.

“Cốc cốc cốc!”

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Hai mắt Dương Tiêu lập tức mở to, trong lòng có mười nghìn điểm kích thích dâng trào.

Ai mà ác quá vậy? Gõ cửa vào lúc này, điều này có gây phiền không?

Đường Mộc Tuyết giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, cô lập tức lấy chăn gối che cảnh đẹp trên người.

Đường Mộc Tuyết cũng ngắn ra, cô không ngờ lúc này sẽ có người gõ cửa, máu chó quá đi mắt.

“Làm sao vậy?” Mặt Đường Mộc Tuyêt đỏ bừng, trông vô cùng xấu hỗ.

Vốn cô định trao thân cho Dương Tiêu, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt lại có người gõ cửa.

Dương Tiêu thật sự sắp nghẹn bị nội thương, anh nhìn về phía cửa tức giận hỏi: “Ai?”

“Đội trưởng, là tôi, Trần Khải!” Giọng nói của Trần Khải vang lên từ ngoài cửa.

Phốc!

Nghe thấy giọng nói của Trần Khải, Dương Tiêu suýt nôn ra máu già.

Đường Mộc Tuyết xấu hổ không thôi, cô vội vàng nói: “Các anh có chuyện gì à? Vậy các anh đi làm việc trước đi! Không sao đâu, vừa hay nãy em chưa tắm, tối, để tối đi!”

Sụp đổ! Lúc này cả hai người đều vô cùng sụp đổ!

Dương Tiêu khóc không ra nước mắt, anh chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ trở thành xử nam vạn năm.

“Mộc Tuyết, anh đi ra ngoài trước, em ngủ trưa trước đi!”

Dương Tiêu mặc quần vào, mặt đen bước ra ngoài cửa.

Trần Khải thầy Dương Tiêu mặt mũi đầy sương mù, anh ta kinh ngạc nói: “Đội trưởng, sao mặt mày lại xấu như vậy?

Có phải là vẫn chưa hết sốt?”

“Hết cái quằn! Tôi nói này thằng nhóc trong sáng cậu bới lông tìm vết tôi hả? Tôi đã cởi quần ra rồi, cậu lại gõ cửa nhà tôi? Cậu muốn phá hỏng chuyện tốt của tôi hả?” Cho dù tính khí của Dương Tiêu rất tốt, nhưng lần này anh bị kích thích có ý muồn chửi thề.

Những chuyện tốt đẹp đã bị phá hủy nhiều lần liên tiếp, Dương Tiêu như sắp khóc ngắt đi.

Tôi… tôi khổ quá mà!

Trần Khải khi nghe đến đây, lập tức trợn to mắt: “Đờ… đờ mờ! Đội trưởng, anh và chị dâu vậy mà ban ngày ban…”

“Ban cái quằn! Tôi nói thật cho cậu biết, hiện tại tôi vẫn còn là xử nam! Khó khăn lắm mới có thể từ biệt xử nam, cậu cứ thế làm tôi rồi lên!” Trong lòng Dương Tiêu thật sự rối loạn đến cực điểm.

Nghe đến đây, Trần Khải bật cười: “Cái gì? Xử… xử nam?

Hahahaha! Đội trưởng, anh là con khỉ do chàng trai vui tính phái tới chọc cười tôi sao? Nói cho anh biết, tôi vừa xuất ngũ thì đã từ biệt xử nam luôn rồi. Vậy mà anh vẫn còn là lão xử nam, hahahal”

“Cậu nhỏ tiếng lại cho tôi!” Dương Tiêu thật sự có chút kích động muốn đánh Trần Khải nổ đom đóm.

Trần Khải cười dung tục: “Đội trưởng, anh biết mà, chúng ta đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù buồn cười thế nào cũng không được cười, trừ khi không nhịn được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.