Hổ Tế

Chương 687: Chương 687




Trong một lúc, tất cả thực khách tại hiện trường đều nhìn về phía Dương Tiêu, ánh mắt đều thay đổi.

Có thể để Bạch Du Tĩnh tặng miễn phí kim cương hồng đề quốc Ngôi sao Đông Phương, có thể mua được Lamborghini Poison. Anh chàng này thực sự là phế vật sao?

Bạch Du Tĩnh dẫn đầu lấy lại tinh thần, cô nhìn Dương Tiêu: “Anh Dương, nếu ngày mai anh co thời gian thì đến công ty chúng tôi, tôi có chuyện quan trọng cần bàn với anhl”

“Được!” Dương Tiêu gật đầu.

Ngày mai là ngày anh đại diện cho thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt đấu với Cát Hưu, cần phải gặp Bạch Nguyên Kiệt, Bạch Du Tĩnh và Cung Thiên Tè.

Bạch Du Tĩnh nhìn Dương Tiêu với ánh mắt phức tạp, sau đó xoay người rời đi.

Trong toàn bộ quá trình, vẻ mặt của Đường Mộc Tuyết là bình tĩnh nhất.

Tặng Maserati cho cô, tặng biệt thự nhỏ ở trung tâm hồ Nhạn Minh, tặng biển hoa lớn nhất ở Tây Song Bản Nạp và viên kim cương hồng đế quốc Ngôi sao Đông Phương, đều mang lại tác động thị giác lớn cho Đường Mộc Tuyết.

Vì vậy, hiện tại khi Lamborghini Poison xuất hiện, cho dù Đường Mộc Tuyết rất kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng không hiện ra sóng gió.

Cô biết rằng chồng của cô, Dương Tiêu đã từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, là Đệ nhất binh vương Thiên Phủ Chi Quốc và đã từng là một siêu quyền lực trên thế giới, rung trời chuyển đất.

Vì vậy, những nhân vật lớn mà Dương Tiêu đã gặp chắc chắn không ít, những điều này có thể thực sự không là gì với Dương Tiêu.

Đường Mộc Tuyết đang trong trạng thái thất thần, cô nhớ ra trước đây Dương Tiêu đã nói với cô trong thẻ của Dương Tiêu có hai mươi tỷ tệ.

Chẳng lẽ lúc đó Dương Tiêu không nói dối, anh thật sự có hai mươi tỷ tệ?

Nghĩ đến đây, hồi lâu sau Đường Mộc Tuyết cũng không bình tĩnh được.

Mặt Triệu Vô Cực như gan lợn, cầu hôn không thành, bị Dương Tiêu liên tiếp vả vào mặt, Triệu Vô Cực xấu hồ chỉ muốn tìm một chỗ chui xuống.

Rất nhiều người vây xem, nếu anh ta tiếp tục cầu hôn, sẽ bị chính mình làm cho bẽ mặt, anh ta muốn rời đi. Nếu bây.

giờ rời đi một khi chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ bị nói là cậu chủ nhà họ Triệu Triệu Vô Cực xấu hồ bị phế vật đánh bại tại hiện trường cầu hôn. Chật vật biết bao!

Triệu Vô Cực hít một hơi thật sâu, cất chiếc nhẫn kim cương vào vị trí của nó, cố nặn ra một nụ cười: “Bác trai bác gái, mọi người đơ ra đó làm gì, mau ăn đi!”

“Đúng, đúng, ăn đi!” Đường Kiến Quốc nhanh chóng giải hoà bế tắc.

Triệu Cầm tỉnh táo lại, nâng ly nói: “Nào nào nào, không cần quan tâm chỉ tiết nhỏ vừa nãy, mọi người cùng cụng ly”

“Đúng, cụng ly!” Triệu Vô Cực cầm ly rượu lên, chớp mắt muốn tránh ngượng ngùng.

Lúc này, Dương Tiêu cười nói: “Triệu công tử, không uống được thì đừng uống, thân thể của anh sẽ không chịu được lâu.”

“Hả? Ý anh là gì?” Vẻ mặt của Triệu Vô Cực thay đổi.

Dương Tiêu cười nhẹ: “Triệu công tử, sáu tháng qua anh thường xuyên đổ mồ hôi đêm, đau thắt lưng và đầu gối, chân yếu, làm việc gì cũng yếu, khó chịu khô khan và thỉnh thoảng bị ù tai?”

“Anh… làm sao anh biết?” Triệu Vô Cực nhìn Dương Tiêu như thể vừa nhìn thấy ma.

Đường Kiến Quốc nghe vậy, kinh ngạc nhìn Triệu Vô Cực: “Cái gì? Triệu công tử, chẳng lẽ là cậu suy thận?”

Suy thận?

Ngay khi ông ta nói điều này, tất cả mọi người ở hiện trường đều tập trung vào Triệu Vô Cực, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Triệu một trong tứ đại gia tộc ở Trung nguyên, trẻ như vậy đã bị suy thận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.