“Bác cả bác khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà, những chuyện này là chuyện nhỏ, cháu cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi!” Triệu Văn Triết ra vẻ như đây là chuyện nhỏ.
Triệu Thiết Căn liếc nhìn Dương Tiêu: “Đều là hậu bối, sao lại có khoảng cách lớn như vậy?”
Bị Triệu Thiết Căn khinh thường, Dương Tiêu dở khóc dở’ cười, đang êm đẹp sao lại nhắm vào mình?
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Dương Tiêu gặp Triệu Thiết Căn.
“Chậc chậc chậc!” Triệu Văn Triết nhìn Dương Tiêu, trên mặt ngập tràn vẻ diễu võ dương oai.
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Triệu Văn Triết, Dương Tiêu sờ mũi rất kinh ngạc, không phải mình mời Liễu Giang Hà sao? Sao bây giờ lại biến thành Triệu Văn Triết rồi?
Triệu Cầm tức giận nói: “Dương Tiêu, rốt cuộc cậu có mời được thần y Liễu không?”
“Huh! Thần y Liễu đã đồng ý với con sẽ đến giúp!” Dương Tiêu nói thật.
Nghe vậy, Triệu Văn Triết chế nhạo nói: “Nói vớ va vớ vắn!
Rõ ràng là tôi đích thân ra mặt, thần y Liễu mới đồng ý tới giúp.”
“Chắc chắn là thần y Liễu nể mặt Văn Triết nên mới giúp, sao thần y Liễu có thể chú ý tới một thằng phế vật như mày được?”
“Đúng vậy, đây đều là công lao của Văn Triết, liên quan gì đến thằng phế vật như mày?”
“Ha ha! Dương Tiêu này không chỉ vô dụng mà còn không biết xấu hổ, mày còn dám tranh công lao với Văn Triết?”
Đám người nhà họ Triệu nhao nhao chế nhạo, như thể Dương Tiêu càng che càng lộ muốn cướp mắt công lao của Triệu Văn Triết.
Trong mắt của đám người nhà họ Triệu, bọn họ không tin một người vô dụng lại quen biết Liễu Giang Hà, một nhân vật lớn trong ngành y đáng kính và được kính trọng.
Phải biết rằng, năm năm qua, mỗi dịp Tết, gia đình Triệu Cầm đều về quê ngoại, không bao giờ đưa Dương Tiêu trở về, điều này đủ cho thấy, chồng của Đường Mộc Tuyết là Dương Tiêu vô dụng như thế nào.
Triệu Cầm tức giận nói: “Dương Tiêu, cậu không mời được thì không mời được, giả vờ làm sói đuôi lớn làm gì?”
Bị một đám người cười nhạo khiến Triệu Cầm vô cùng xấu hỗ.
Đám người này chế nhạo Dương Tiêu, chẳng phải gián tiếp tát vào mặt bà ta sao?
“Đúng vậy, đồ vô dụng!” Đường Kiến Quốc cũng phụ hoạ.
Mặc dù Dương Tiêu quen biết Liễu Giang Hà, mà chân của Đường Kiến Quốc đã được Liễu Giang Hà chữa lành.
Nhưng, trong mắt vợ chồng Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc, việc Dương Tiêu quen biết Liễu Giang Hà hoàn toàn là may mắn, lần trước chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ cũng không tin Dương Tiêu có thể lay chuyển được Liễu Giang Hà.
Bây giờ Dương Tiêu thừa nhận đã mời được Liễu Giang Hà trước mặt nhiều người như vậy, đây không phải là có ý làm bọn họ khó xử sao?
Vả lại, Triệu Càm và Đường Kiến Quốc đều biết Triệu Văn Triết là người ở huyện Thiên Sơn, anh ta là người đứng đầu nhà họ Triệu, không phải là người mà phế vật Dương Tiêu có thể so được.
Lúc này, Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều hối hận đã cho Dương Tiêu về cùng, mặt mũi này hoàn toàn bị ném sạch.
Đường Mộc Tuyết đứng ở bên cạnh tức sôi máu, vốn Dương Tiêu bị người nhà họ Triệu coi thường thì đã đành, bây giờ ngay cả cha mẹ cô cũng quát mắng Dương Tiêu, bọn họ để mặt mũi của Dương Tiêu ở đâu?