Lý Thần Chiến suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Dương Tiêu trầm giọng nói: “Điện hạ! Nhà họ Lưu là một gia tộc hàng đầu ở Trung Nguyên, mà gã mặt sẹo này còn là người của Phùng Tứ, chúng ta nên ứng phó như thế nào?”
Theo quan điểm của Lý Thần Chiến, bắt kể là nhà họ Lưu hay Phùng Tứ đêu là những người khó chơi, đôi phó rât khó.
“Cho dù là nhà họ Lưu hay Phùng Tứ, người nào dám gây chuyện với tôi, đừng trách tôi không khách sáo. Dám đả thương Long Ngũ là đang xúc phạm đến điểm mấu chốt của tôi. Lập tức liên lạc với Lý Chiến Thắng ngay, nếu Lưu Chiến Thắng ngoan ngoãn phối hợp xin lỗi Long Ngũ thì sẽ cho qua. Nếu không xin lỗi thì hôm nay tôi sẽ khiến anh ta sẽ phải sám hối vì hành vi ngu ngốc của mình!”
Dương Tiêu tức giận mắng.
Nghĩ đến Long Ngũ bị thương nặng, Dương Tiêu không nhịn được rất tức giận.
Lý Thần Chiến biết ở thời kỳ đỉnh cao Dương Tiêu có sức mạnh như thế nào, chỉ một Phùng Tứ, một nhà họ Lưu, Dương Tiêu thực sự không quan tâm đến điều đó.
Lý Thần Chiến nhìn về phía gã mặt sẹo: “Tai anh mọc lông hả? Không nghe điện hạ nói gì hả? Còn không mau liên lạc với Lưu Chiến Thắng!”
“Vâng vâng vâng!” Gã mặt sẹo rùng mình, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Chiến Thắng.
Lưu Chiến Thắng đang ở trong câu lạc bộ chăm sóc sức khỏe, nhận được cuộc gọi từ gã mặt sẹo, anh ta vui đùa nói: “Mặt sẹo, mọi chuyện thế nào rồi?”
“Lưu… Lưu thiếu, xảy ra chuyện lớn rồi!” Gã mặt sẹo ấp a ấp úng nói lại vấn đề.
Lưu Chiến Thắng nghe xong đã đá bay cô gái đang chăm sóc sức khỏe cho mình, trên mặt tràn đầy tức giận: “Đệch! Lại còn có người muốn sống mái với tôi? Mẹ nó lập tức chuẩn bị xe cho tôi, mang dao của tôi theo. Hôm nay tôi muốn chém chết thằng khốn đó!”
“Cậu chủ, có cần chúng ta tập hợp nhân lực không? Mặt sẹo mang theo nhiều thủ hạ giỏi như vậy cũng toang, e rằng đối phương cũng có lai lịch không nhỏ, hoặc là Long Ngũ tro tàn lại cháy!” Một tên thủ hạ nhắc nhở.
Nghĩ đến Long Ngũ che trời ở thành phố Trung Nguyên mười năm trước, Lưu Chiến Thắng không nhịn được rụt cổ lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Đối với Long Ngũ, Lưu Chiến Thắng thức sự kiêng dè, anh ta biết vào thời kỳ huy hoàng Long Ngũ đáng sợ như thế nào.
Lưu Chiến Thắng xua tay hét lớn: “Tập hợp tất cả tinh nhuệ của gia tộc, tôi không tin có người ở thành phố Trung Nguyên dám sống mái với nhà họ Lưu của tôi!”
“Vâng!” Thuộc hạ kính cần nói.
Không lâu sau, một chiếc Ferrari 488 đến trước, một đoàn Mercedes Benz chóng đạn đi đến toà nhà Ngân Cơ.
Cộp cộp cộp! Dưới ánh nhìn của mọi người, chỉ thấy hàng chục chiếc Mercedes Benz chống đạn nhanh chóng lao tới, hơn trăm vệ sĩ mặc vest đi giày da bước xuống.
Một người đàn ông nhanh chóng mở cửa chiếc Ferrari 488, người bước xuống là Lưu Chiến Thắng đeo kính râm, mặc áo khoác ngoài.
“Bái kiến thiếu chủ!” Tên cầm đầu hét lớn.
“Bái kiến thiếu chủ!” Hơn trăm vệ sĩ đồng thanh hét lên.
Nhìn thấy Lưu Chiến Thắng đến, gã mặt sẹo như bị phê thuốc kích thích nói với vẻ phấn khích: “Tốt quá rồi, cuối cùng Lưu thiếu cũng đến!”
Nhà họ Lưu là một trong tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, lai lịch thâm hậu, vệ sĩ được nuôi trong nhà đều giỏi một địch mười, có lẽ ngay cả Lý Thần Chiến và đám thuộc hạ này cũng không phải là đối thủ của đám vệ sĩ tinh nhuệ này.
Nhìn thấy Lưu Chiến Thắng mang theo nhiều người đến, vẻ mặt của Lý Thần Chiến đột nhiên trở nên ngưng trọng.
“Điện hạ, có cần gọi thêm người không?” Lý Thần Chiến hỏi.