Hổ Tế

Chương 816: Chương 816




Dương Tiêu đã đến không ít lần, lần nào dựa vào ánh mắt rồng giành được rất nhiều tiền.

Hơn nữa, rất nhiều nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới ở châu Âu mà anh ủng hộ đều tham gia vào lĩnh vực kinh doanh này. Xét cho cùng, loại hình kinh doanh này thực sự kiếm được tiền rất nhanh.

Ở đây, hiệu suất nhanh nhất là chơi xúc xắc.

Ở mỗi vòng, nhân viên sẽ cầm một quả chuông xúc xắc, cho ba viên xúc xắc vào lắc qua lại, từ đó đê người chơi đoán.

Một điểm đến sáu điểm là nhỏ, bảy điểm đến mười hai điểm là vừa, mười ba điểm đến mười tám điểm là lớn.

Cách chơi này rất đơn giản, nó phổ biến trong tất cả các dịp lễ lớn trong nước, ngay cả trẻ em cũng biết.

Cọc cạch! Dương Tiêu bước nhanh đến chỗ chơi xúc xắc, thấy một nhân viên đang lắc xúc xắc.

Àm một tiếng, chuông xúc xắc đặt trên bàn, nhân viên hét lên: “Đến, đến, đặt cược, đặt cược đi!” “Lớn lớn lớn! Ván này chắc chắn là lớn!” Một nhóm người chơi nhanh chóng đưa thẻ chip vào khu vực của mình đã chọn.

“Nhỏ!” Ngay lúc 95% mọi người đều đặt lớn, Dương Tiêu bước tới, ném một trăm thẻ chip vào khu vực nhỏ.

Nghe thấy những lời của Dương Tiêu, nhiều người có mặt tại hiện trường quay lại nhìn Dương Tiêu.

Một ông gia có thâm niên lão luyện kinh ngạc nhìn Dương Tiêu: “Nhóc, tay mới hả? Biết chơi xúc xắc là chơi như nào không? Ván này chắc chắn là lớn!” “Cảm ơn!” Dương Tiêu lễ phép đáp.

Nhìn thấy Dương Tiêu không thay đổi ý định của mình, nhiều người nhìn Dương Tiêu với vẻ khinh thường.

“Nếu đã không nghe ông già này, trước mắt phải chịu thiệt đó, người trẻ tuổi!” “Lòng tốt mà bị coi thành lòng lang dạ thú, người trẻ tuổi, cậu quá non!” Triệu Cầm bước lên phía trước nhìn thấy có nhiều người đặt lớn nhưng Dương Tiêu lại đặt nhỏ, bà ta giận dữ mắng: “Đồ ngóc, không thấy người khác đặt lớn sao? Còn không mau đặt lớn đi!” “Mẹ, đây là tiền của con, mẹ không có quyền xen vào!” Lần này Dương Tiêu không cho Triệu Cầm mặt mũi.

Ở đây Dương Tiêu mới là cao thủ lão luyện, ở đây trong mắt Dương Tiêu, Triệu Cầm chả là cái thá gì.

Dương Tiêu đã biết quá rõ ràng, mỗi nhân viên ở đây đều là cao thủ chơi bản, dù sao thì đã có ai từng nghe nói đến việc thua lỗ trong ngành này chưa? Hơn nữa, nhiều người chơi cá độ ở đây là cá cược, chiêu dụ không khí hiện trường khiến nhiều người chơi khó lựa chọn, từng bước rơi vào bẫy.

Vừa rồi, Dương Tiêu đã dùng mắt rồng, nhìn thấy rõ ràng điểm xúc xắc bên trong chuông xúc xắc, ba viên, một điểm, đều nhỏ, không hề có lớn.

Bị Dương Tiêu phản kích, Triệu Cần tức giận thở hổn hển: “Được lắm Dương Tiêu, cậu dám to tiếng với tôi? Một thằng vô dụng ăn bám như cậu, còn chẳng phải là tiêu tiền của con gái tôi sao? Sao tôi lại không được can thiệp?” Theo quan điểm của Triệu Cầm, ba triệu tệ tiền chuộc vừa rồi chắc chắn là do Đường Mộc Tuyết đưa cho Dương Tiêu, chắc chắn không phải tiền của Dương Tiêu.

Trong mắt bà ta, Dương Tiêu là một con ma nghèo, một con ma nghèo cả đời không bao giờ ngóc đầu lên được.

“Thì ra là nhóc ăn bám! Tôi đã có lòng tốt nhắc nhở mà nhóc này lại không nghe!” “Chậc chậc chậc! Những năm này càng ngày càng có nhiều kẻ vô dụng, không cần quan tâm tới cậu ta, lát nữa mà thua cậu ta sẽ chết lặng!” “Đúng vậy, một thằng đàn ông dựa vào phụ nữ, nói chuyện với cậu ta chỉ tổ tốn nước bọt!” Nhóm người chơi nhìn Dương Tiêu với ánh mắt khinh bỉ, như thể Dương Tiêu là nỗi nhục của đàn ông.

“Ai đang làm ồn ào ở đây?” Nhân viên bên trong giận dữ hét lên.

Thấy nhân viên hét lên, Triệu Cầm rụt cổ không dám kêu to, sợ bị đánh lần nữa.

Dương Tiêu cười không nói gì, không cần giải thích quá nhiều, khi chuông xúc xắc mở ra, sự thật sẽ được phơi bày.

Người thanh niên cầm chuông xúc xắc hét lớn: “Đặt rồi thì bỏ tay ra, đặt rồi thì bỏ tay ra, mởi” Trong ánh mắt của mọi người, nhân viên nhanh chóng mở chuông xúc xắc.

Nhìn kỹ thì thấy ba viên xúc xắc đều là một điểm, nhỏ, không hề có lớn.

“Sao có thể?” Nhìn thấy là nhỏ, nhóm người chơi đều ngắn ra.

“Nhỏ? Vậy mà là nhỏ?” Sắc mặt Triệu Cầm trở nên cứng ngắc, ánh mắt nhìn Dương Tiêu giống như đang nhìn quái vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.