“Bản thân mình là cái thá gì trong lòng cậu còn không rõ sao? Ở trước mặt đội trưởng Tôn cậu còn chẳng bằng quả rắm.”
“Chẳng thế còn gì! Đội trưởng Tôn không được đánh bi tiếp theo sao? Cậu muốn nói là cậu đánh hết một lượt à?
Ôi mẹ ơi, cậu trâu bò thật đấy! Khiến cho mọi người quỳ xuống!”
Ngay lúc này, gần một trăm người xem đã chế nhạo Dương Tiêu, bọn họ không tin Dương Tiêu có thể hoàn thành trong một lượt đánh.
Tôn Tường và Triệu Tín nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ chế nhạo.
Tim Cung Minh như thắt lại trong cổ họng, ông ta biết Tôn Bằng không phải đang nói đùa, nếu Dương Tiêu không hoàn thành trong một lượt đánh, thì Tôn Bằng sẽ thực sự kết thúc trận đấu với bàn thắng tiếp theo của mình.
Dương Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước sự khinh thường của đám đông, anh cầm cây cơ nhắm vào bi trắng khóa chặt mắt trước bi hoa tâm.
Đột nhiên, trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia sáng lạnh lùng, sắc bén như chim ưng, lòng người khiếp sợ.
Bốp!
Trong giây tiếp theo, bi hoa tâm ở phía trước đã bị bi trắng đánh vào lỗ ngay tại chỗ.
Cái gì!!!
Nhìn thấy hành động của Dương Tiêu nhanh nhẹn, uyễn chuyển và trôi chảy, vẻ mặt của tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bốp!
Dưới sự chú ý của mọi người, một bi hoa tâm khác bị Dương Tiêu đánh mạnh vào lỗ.
“Không phải chứ?” Đám người khinh thường Dương Tiêu, nhìn thấy Dương Tiêu ghi bàn thắng khác như chẻ tre, hai mắt bọn họ nhìn chằm chằm như sắp rơi ra ngoài.
“Lại vào?” Vẻ mặt của Triệu Tín trở nên cứng ngắc.
Nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Dương Tiêu, không hiểu sao trong lòng Triệu Tín có một linh cảm đang trỗi dậy.
“Chắc chắn lại là mù mò!” Tôn Tường không dám tin hô lên.
Có đánh chết anh ta cũng không tin tên phế vật Dương Tiêu khét tiếng này sẽ là một cao thủ bi-a.
“Mù mờ?” Dương Tiêu cười đùa.
Lần này Dương Tiêu sẽ không khiêm tốn nữa, anh cầm cây cơ đánh thật nhanh, dưới sự chú ý của mọi người, những viên bi trên bàn rơi xuống lỗ như đạn đại bác.