Mặc dù mới chín giờ sáng, nhưng hội trường triển lãm quần áo đã đông nghẹt người, lâu lâu lại vang kên tiếng kinh hô.
Dương Tiêu vào trong đó liếc mắt nhìn hiện trường, thấy quần áo rẻ nhất cũng có giá khởi điểm là ít nhất một trăm nghìn tệ, Dương Tiêu nhìn Cung Linh Nhi hơi kinh ngạc: “Xem ra quy mô của buổi triển lãm quần áo này không nhỏ!”
“Đó là điều cần thiết, đây là một buổi triển lãm quần áo đẳng cấp thế giới. Hầu hét tất cả các thương hiệu lớn trên thế giới đều tụ tập lại đây như Hermes, Versace, Armani…, và thậm chí còn có nhiều tác phẩm mới của các thợ may.
đẳng cấp thế giới, giá khởi điểm của quần áo là ít nhất một triệu tệ!” Đôi mắt đẹp của Cung Linh Nhi nhấp nháy. . Truyện Trinh Thám
Dương Tiêu kinh ngạc: “Triển lãm quần áo đẳng cấp thế giới? Chẳng trách!”
Trong khoảng thời gian này, Dương Tiêu bận rộn, anh thật sự không biết buổi triển lãm quần áo tầm cỡ thế giới sẽ mở màn ở thành phố Trung Nguyên.
Trên thực tế, hằng năm ở thành phố Trung Nguyên đều có triển lãm quần áo, nhưng triển lãm quần áo địa phương không cùng đẳng cấp với triển lãm quần áo tầm cỡ thế giới.
“Anh biết ai là người phụ trách buổi triển lãm quần áo này không? Đó là bậc thầy George, anh biết bậc thầy George đó là ai không?” Cung Linh Nhi tiếp tục hỏi.
Dương Tiêu lắc đầu, thấy Dương Tiêu lắc đầu, Cung Linh Nhi tức giận nói: “Trời ơi, anh giai à vậy mà anh không biết bậc thầy George? Bậc thầy George là một thợ may nỗi tiếng của châu Âu, hơn nữa ông ấy còn được ngoại lệ được bậc thầy Joseph thợ may số một trên thế giới ký tên làm học trò!”
“Ò2” Dương Tiêu càng kinh ngạc hơn.
Cung Linh Nhi lắc đầu: “Quên đi, quên đi, nói với anh cũng như đàn gảy tai trâu, anh vẫn nên mau chóng đi chọn quần áo cho chị Mộc Tuyết đi, hôm nay bổn tiểu thư đây.
bao!”
“Không cần đâu, cô đi chơi đi!” Dương Tiêu có thể thấy được Cung Linh Nhi đã bị những bộ quần áo thời trang phụ nữ kia làm rung động.
“Được!” Cung Linh Nhi phấn khích nói với đôi mắt đầy sao nhỏ.
Phụ nữ chưa bao giờ cưỡng lại được quần áo đẹp, Cung Linh Nhi cũng giống vậy.
“Bậc thầy George, là thằng nhóc này!” Đột nhiên, Triệu Tín người đứng đầu nhà họ Triệu đi về phía trước với một người đàn ông trung niên Âu Mỹ tóc vàng, tức giận chỉ vào Dương Tiêu.
Tôn Tường ở bên cạnh Triệu Tín cũng tức giận nói: “Quá đáng, thật sự quá đáng, bậc thầy George, ông nhìn thằng nhóc này ăn mặc rách rưới một thân hàng vỉa hè. Thật sự không biết làm sao mà thằng nhóc này vào được, đây rõ ràng là khinh nhờn hội nghị triển lãm quần áo.”
“What?” Người đàn ông trung niên tóc vàng, mắt xanh, mặc trang phục lịch lãm nhìn rõ quần áo của Dương Tiêu, ông ta kinh ngạc hô lên một câu tiếng Anh.
“Bậc thầy George!” Nhìn thấy người trung niên Âu Mỹ, tất cả mọi người đều cảm thán.
Người trung niên Âu Mỹ này không phải ai khác mà chính là George, người phụ trách triển lãm quần áo này, một nhà thiết kế trang phục quốc tế nỏi tiếng, là thợ may được bậc thầy Joseph số một trên thế giới nhận làm học trò.
Một nhóm người đổ dồn ánh mắt về phía Dương Tiêu, nhiều người đã sững sờ khi nhìn thấy quần áo tả tơi của Dương Tiêu.
“Thằng nhóc này là ai? Làm sao cậu ta vào được? Đây là hội nghị triển lãm quần áo tầm cỡ thế giới. Phong cách ăn mặc của cậu ta còn ra thể thống gì!”
“Đúng vậy! Đây rõ ràng là khinh nhờn hội nghị triển lãm quần áo tầm cỡ thế giới!”
“Cậu ta chết chắc rồi, đợi lát nữa bậc thầy George sẽ cho cậu ta nổ tung.”
Triệu Tín và Tôn Tường nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ giễu cọt, vừa rồi bọn họ ăn quả đắng, Triệu Tín nuốt không trôi cơn tức này, vì vậy ông ta lộ ra hơi thở ác ý chuẩn bị làm nhục Dương Tiêu.