Phải công nhận rằng chỉ cần nhìn thoáng qua thì sẽ không thể nào quên được vẻ đẹp xuất chúng của Hoa Mộ Tranh, đặc biệt là khí chất nữ vương toát ra từ trên người của cô ấy khiến người khác mê mắn.
Hơn nữa Hoa Mộ Tranh thông minh băng tuyết, Dương Tiêu không thể đảm bảo một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại tìm mình, mình sẽ đi theo đường của Hoa Mộ Tranh hay không.
Thấy Dương Tiêu trực tiếp như vậy, Hoa Mộ Tranh gọi một cốc sữa đậu nành, ngồi trước mặt Dương Tiêu: “Anh Dương đã thẳng thắn như vậy, cô gái nhỏ này sẽ nói thẳng, tôi muốn anh làm bạn trai của tôi!”
Phụt!
Vừa mới hớp một ngụm canh cay, Dương Tiêu phụt ra ngay tại chỗ khi nghe Hoa Mộ Tranh nói, suýt chút nữa đã bắn tung tóe lên người Hoa Mộ Tranh.
Dương Tiêu ngẳng đầu lên, sửng sót nói: “Cô Hoa không nói đùa với tôi chứ? Tôi có gia đình, tôi yêu vợ của tôi, tôi sẽ không làm gì có lôi với gia đình!”
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh dở khóc dở cười.
“Anh Dương hiểu lầm rồi, ý tôi là để anh làm bạn trai giả của tôi!” Hoa Mộ Tranh giải thích ý của mình.
Dương Tiêu ngạc nhiên nói: Chuyện này không thể được!
“Bạn trai giả? Không được!
Chỉ cần là bạn trai, dù là bạn trai thật hay bạn trai giả thì điều này cũng không được, nếu giả trở thành thật thì rất xấu hỗ.
Hơn nữa, anh trung thành với Đường Mộc Tuyết, nếu Đường Mộc Tuyết biết chuyện, không biết Đường Mộc Tuyết sẽ nghĩ như thế nào.
Phụ nữ là động vật nhạy cảm, Dương Tiêu không muốn Đường Mộc Tuyết hiểu lầm bát cứ điều gì.
“Anh Dương, anh đừng quên, anh nợ tôi hai ân tình, không lẽ anh định kéo dài không trả?” Dáng vẻ của Hoa Mộ Tranh như ăn chắc được Dương Tiêu.
Nhắc tới chuyện này, Dương Tiêu cười khổ: “Ngoại trừ là bạn trai giả ra, chỉ cần không chạm đến điểm máu chốt, đều có thể!”
“Thật đáng tiếc, anh Dương lần này phải nhờ anh giúp đỡ, chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn thấy tôi rơi xuống vực sâu không đáy sao?” Hoa Mộ Tranh oán hận nói.
Dương Tiêu nhận ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn anh tưởng, nều Hoa Mộ Tranh muốn tìm bạn trai giả, với ngoại hình và gia cảnh của Hoa Mộ Tranh, không biết có bao nhiêu người trẻ tuổi tranh nhau vỡ đầu muốn làm bạn trai giả của Hoa Mộ Tranh.
Ngoài ra, Hoa Mộ Tranh còn thuộc nhóm người có chỉ số IQ cao, những việc cô ấy không giải quyết được chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh đau đầu nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Cô nói thử xem nào!”
Quả nhiên trên đời này có hai thứ không thể đụng vào, một là tình vợ, hai là ân tình, néu đụng đến vợ thì ân nghĩa sẽ mang ơn và khó trả.
Mình nợ Hoa Mộ Tranh trong trường hợp đòi nợ lại, lại nợ Hoa Mộ Tranh chuyện việc thuê toà nhà Ngân Cơ.
Nghe vậy, Hoa Mộ Tranh vén tóc trên trán nhẹ nhàng nói: “Là như thế này!”
Hoa Mộ Tranh nhanh chóng kể lại toàn bộ, hóa ra vì để phát triển nhà họ Hoa đã định hôn ước từ khi con nhỏ với nhà họ Bạch gia tộc số một ở Giang Nam.
Trước kia Hoa Mộ Tranh ở nước ngoài nhà họ Bạch ở Giang Nam chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Kể từ khi Hoa Mộ Tranh trở về nước, Bạch Quỳnh cậu chủ của nhà họ Bạch rất ấn tượng trước vẻ đẹp của Hoa Mộ Tranh.