Chát!!!
Dưới cái nhìn của Dương Tiêu, Hoa Mộ Tranh tát vào mặt Bạch Quỳnh.
Bị Hoa Mộ Tranh tát vào mặt, Bạch Quỳnh lập tức sững sờ, anh ta thật sự không hiểu tại sao Hoa Mộ Tranh lại mời một thằng nhà quê ăn cơm.
Nhìn thấy dáng vẻ hơi hả hê của Dương Tiêu, hai mắt Bạch Quỳnh nỗi lên lửa giận tại chỗ: “Âm hồn không tan, mày lừa tao?”
“Thật sao? Rõ ràng là anh nói ai mời khách thì là cái kia, vừa nãy tôi chỉ xác nhận lại thôi!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Nhìn chằm chằm dáng vẻ giễu cợt của Dương Tiêu, Bạch Quỳnh suýt nôn ra máu, anh ta thật không ngờ mình lại nhắc một tảng đá lên đập vào chân mình.
Bạch Quỳnh rất muốn đè Dương Tiêu xuống đất đánh anh, nhưng trước mặt Hoa Mộ Tranh anh ta phải duy trì một phong thái lịch sự: “Mộ Tranh, thằng này là ai?”
“Anh ấy là bạn trai của tôi, tôi đã nói với anh từ lâu rồi, tôi có bạn trai, mong anh đừng làm phiền tôi nữa!” Vẻ mặt Hoa Mộ Tranh lạnh lùng nói.
Cái gì! Bạn trai?
Nghe vậy, Bạch Quỳnh lập tức nắm chặt tay, hai mắt đỏ ngâu.
Anh ta thích Hoa Mộ Tranh như vậy, nhưng anh ta không ngờ người phụ nữ anh ta thích lại có bạn trai.
Hoa Mộ Tranh cũng không muốn gây thêm chuyện cho Dương Tiêu, cô đỏ mặt nắm lấy cánh tay của Dương Tiêu, làm ra vẻ rất ngọt ngào nói: “Anh yêu à, chúng ta đi thôi!”
“Ừ!” Nghe thấy câu anh yêu này, Dương Tiêu cứng đờ người, không hề phòng bị kịp.
Nhưng Dương Tiêu cũng không muốn ở lại đây, lát nữa anh còn phải đến chợ mua rau, buổi trưa về nấu cơm.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của Dương Tiêu, Bạch Quỳnh căm hận nghiền răng nghiền lợi, không cam lòng hét lên: “Tên kia, mày tên gì?”
“Tiêu Dương!” Dương Tiêu đáp.
Nhìn hai người bọn họ rời khỏi cửa hàng ăn sáng, lửa giận của Bạch Quỳnh sắp bùng nổ, anh ta nắm chặt tay, thở hổn hển nói với ánh mắt căm ghét: “Được lắm Tiêu Dương, tao nhớ kỹ tên mày rồi, mày chờ đó cho tao. Dám cướp phụ nữ của Bạch Quỳnh tao, tao phải chém mày thành từng miếng!”
“Tiêu Dương? Dương Tiêu? Anh xấu qua đấy! Có lẽ Bạch Quỳnh sẽ bị anh chơi đùa!” Sau khi rời khỏi cửa hàng ăn sáng, Hoa Mộ Tranh dở khóc dở cười.
Dương Tiêu bất lực nói: “Không có cách nào, tự mình bớt phiền phức chẳng phải là chuyện tốt sao? Chuyện…
chuyện đó, có phải cô nên buông tay rồi không? Đừng để người khác hiểu lầm!”
Lúc này Hoa Mộ Tranh mới nhận ra cô vẫn đang ôm cánh tay của Dương Tiêu, ngực trắng như tuyết áp sát vào cánh tay của Dương Tiêu.
Hoa Mộ Tranh đỏ mặt, thẹn thùng không thôi, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô có hành vi thân mật như vậy với người khác giới.
“Ngại quá, tình huống vừa nãy quá ép buộc!” Hoa Mộ Tranh xấu hỗ nói.
Dương Tiêu cười nhẹ: “Không sao, chuyện đó, không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước, mua đồ về làm cơm trưa!”
Nói xong, Dương Tiêu không dừng lại đi đến về phía chiếc Maserati.