Bạch Nguyên Kiệt hắng giọng, thấp giọng nói: “Ngày mai sẽ có hội nghị thẩm định đá quý. Người tổ chức là nhà họ Trương một trong tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên. Trước đây Trương Tử Hào cậu chủ nhà họ Trương là đối tượng của Du Tĩnh, sau khi chia tay, Trương Tử Hào này có rắm tâm xấu. Nhóc Dương, cậu hiểu ý của ông già này chứ?”
“Tôi đi sẽ thích hợp sao?” Dương Tiêu cười khổ.
Rõ ràng là Bạch Nguyên Kiệt yêu cầu anh đi xem cháu gái mình, tránh hai người tro tàn lại cháy.
Bạch Nguyên Kiệt tán thưởng nói: “Tại sao lại không thích hợp? Nếu không phải nhóc đã kết hôn, ông già này sẽ làm chủ gả Du Tĩnh cho cậu!”
“Đừng đừng đừng!” Dương Tiêu đổ mồ hôi nhễ nhai.
Bạch Du Tĩnh có thành kiến lớn với mình như vậy, nghĩ đến Bạch Du Tĩnh, Dương Tiêu đã thấy đau đầu, chứ đừng nói đến việc gán ghép hai người họ với nhau.
Bạch Nguyên Kiệt khuyên nhủ: “Chuyện này giao cho nhóc đó, trông tốt cháu gái của tôi nhé!”
Sau khi cúp máy, Dương Tiêu cười khổ.
Nếu Bạch Nguyên Kiệt đã nói như vậy, thì anh thật sự không tiện từ chối.
Ngày hôm sau, sáng sớm Đường Kiến Quốc đã lái xe đi ra ngoài, anh không biết phải đi thế nào.
Dương Tiêu không còn cách nào khác là tìm một chiếc xe đạp công cộng đi đến tập đoàn trang sức Bạch Thức.
Vừa đến tầng dưới của tập đoàn trang sức Bạch Thức, đã thấy Bạch Du Tĩnh mặc đồ công sở màu trắng bước ra khỏi cửa.
Nhìn thấy Dương Tiêu đến, sắc mặt Bạch Du Tĩnh lạnh lùng không vui: “Anh tới đây làm gì? Ở đây không hoan nghênh anh!”
Nhìn mặt Bạch Du Tĩnh như thể anh nợ cô ta năm triệu tệ vậy, khóe miệng Dương Tiêu co giật.
“Nghe nói hôm nay có hội nghị thẩm định đá quý? Tôi không có thư mời, hay cô Bạch dẫn tôi đến mở mang tầm mắt đi?” Dương Tiêu ăn nói khéo léo.
Anh không thể nói với Bạch Du Tĩnh rằng anh được ông nội của cô ta giao việc trông nom cô ta, tránh cho cô ta với bạn trai cũ tro tàn lại cháy, đúng không?
Bạch Du Tĩnh giễu cợt: “Bớt đến đây! Tôi không có thời gian quan tâm anh, anh đi đi!”
“Đừng như vậy! Cô Bạch, tốt xấu gì trước đây cũng giúp ông nội cô một chuyện lớn, cô không thể dỡ cối xay rồi giết lừa được?” Dương Tiêu chán nản nói.
Nghĩ đến chuyện Dương Tiêu đã thắng được Cát Hưu, cứu được danh tiếng của ôn “Anh đang uy hiếp tôi? Tôi nói rồi: tôi không rảnh!”
Bạch Du Tĩnh cau mày: “Không phải chứ? Không nể mặt sư thì cũng phải nễ mặt phật chứ? Không cho tôi mặt mũi thì cũng không thể không cho ông nội cô mặt mũi nhỉ? Nếu cô không đưa tôi đi cùng, tôi sẽ liên lạc với ông Bạch ngay!” Dương Tiêu bất lực nói.
Bạch Nguyên Kiệt là người liên lạc với anh, bảo anh trông cháu gái của mình. Bây giờ Bạch Du Tĩnh mặt lạnh nhìn anh, nếu Bạch Du Tĩnh không đưa mình theo, Dương Tiêu chỉ đành phải liên hệ với Bạch Nguyên Kiệt.
Bạch Du Tĩnh nghe vậy thì gương mặt xinh đẹp càng âm u hon, cô ta biết chỉ cần ông nội ra tay thì cô ta không thể từ chối.
Mặc dù trước đó chiếc nhẫn đen của Dương Tiêu đã cứu công ty của cô ta, tạo điều kiện cho sự hợp tác giữa tập đoàn và gia tộc tài phiệt Robert tầm cỡ thế giới, hơn nữa anh còn thắng ván cờ với Cát Hưu, giữ được danh tiếng cho ông nội. Cô ta nhìn thấy Dương Tiêu từ tận đáy lòng cũng không thích nỗi.
Bạch Du Tĩnh khit mũi: “Được rồi, tôi có thể đưa anh đến đó, nhưng đây là lần cuối cùng tôi giúp anh. Từ nay tình nghĩa giữa hai chúng ta kết thúc tại đây, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau!”