“Đúng vậy! Bà nội, thời gian không còn máy, không cần phải rối rắm quá nhiều.”
“Tên phế vật cố ý làm ra vẻ, ỷ vào Đường Mộc Tuyết cho rằng chúng ta không dám điều tra cậu ta thôi, bản thân mang theo nón xanh còn cứng rắn làm gì?”
Ở trong mắt mọi người, Dương Tiêu là ỷ vào Đường Mộc Tuyết ký hợp đồng với nhà họ Lý ở Đông Hải nên mới dám không kiêng nễ gì như vậy.
Nhìn chằm chằm sắc mặt ghê tởm của dòng chính nhà họ Đường, khóe miệng Dương Tiêu hơi hơi cong lên, móc móc túi, ném một xấp giấy A4 quăng ra ngoài.
“Đây! Đây là chứng cứ mấy người muốn.” Dương Tiêu hài hước nói.
*Ò?” Bà nội Đường vô cùng kinh ngạc, bà ta lập tức tiến lên cầm lấy xấp giấy A4 này.
“Giả thần giả quỷ!”
Đám người vô cùng khinh thường, bọn họ cũng không tin Dương Tiêu có thể tìm được bằng chứng chứng minh bản thân trong sạch.2084079_2_25,60
Đường Mộc Tuyết khẩn trương nắm góc áo nhìn về phía Dương Tiêu, hỏi: “Đây… Đây thật sự là bằng chứng sao?”
Dương Tiêu ôn nhu nói: “Mộc Tuyết, tin tưởng anh!”
Nhìn sắc mặt như tính sẵn ở trong lòng của Dương Tiêu,: Đường Mộc Tuyết như uống thuốc an thần, nội tâm dần dần khôi phục bình tĩnh.
Cô biết, Dương Tiêu chưa bao giờ nói mạnh miệng, sẽ không tùy tiện lừa gạt cô.
“Mày tiếp tục giả vờ đi!” Đường Hạo khinh miệt, đánh chết anh ta cũng không tin Dương Tiêu có thể được chứng cứ.
Nhưng khi ánh mắt Đường Hạo quét qua máy tờ giấy A4 này thì anh ta run lên, ánh mắt dần dần dại ra.
Giấy trắng mực đen, hồ sơ ghi lại toàn bộ kinh doanh giữa Đường Hạo và Cổ soái. Trong đó có mấy chỗ được màu tô màu đỏ, vô cùng rõ ràng, hồ sơ ghi lại đúng là chỉ tiết giao dịch giữa bọn họ và Cổ soái.
Đùng!
Đây không thua gì một tiếng sắm sét hung hăng đánh trên người Đường Hạo, khiến Đường Hạo mềm nhữn.
Sao có thể?
Sao có thể chứ?
Tên phế vật Dương Tiêu này sao có thể thu thập được chứng cứ chứ?
Xem xong, sắc mặt bà nội Đường âm trầm như nước, dòng chính nhà họ Đường cũng rơi vào sự khiếp sợ sâu sắc.
Ai cũng không đoán được, cục diện sẽ xảy ra biến chuyển kinh người như vậy.
“Tốt thật! Đường Hạo, không nghĩ đến cậu là loại người đó.”
“Không sai. Đường Hạo, cậu thật quá đáng. Cậu không chỉ có ăn cắp y dược công ty, còn vu hãm Dương Tiêu, lương tâm cậu không phải quá tối đi?”
“Đúng vậy, bà nội. Hành vi này của Đường Hạo đã là phạm pháp, cháu đề nghị lập tức báo cảnh sát, bắt Đường Hạo lại.”
Đôi mắt đám người hám lợi này vô cùng rõ ràng. Ăn trộm y dược Đường Nhân chính là xúc phạm điểm cuối cùng của bà nội Đường. Bây giò đã điều tra ra manh mối, bọn họ cần phải nắm lấy cơ hội hung hăng áp chế Đường Hạo.
Nội tâm bà nội Đường nháy mắt nhắc lên từng trận sóng to gió lớn. Bà ta không đoán được, chuyện này thật sự do Đường Hạo làm.
Giờ khắc này, bà nội Đường cực kỳ tức giận. Đường Hạo, cháu thật giỏi đấy, dám làm ra loại chuyện quá đáng thế này, còn vu hãm Dương Tiêu, quả thật không thể nói lý.
“Đường Hạo, chuyện này rốt cuộc là sao?” Bà nội Đường phẫn nộ nói.
Đường Hạo liên tục hoảng sợ, anh ta vội vàng giảo biện nói: “Bà nội, đây không phải cháu làm, khẳng định là Dương Tiêu cố ý vu oan cháu. Bà nội, khẳng định là như thế, hồ sơ giao dịch cũng là giả, khẳng định Dương Tiêu làm giả.”
“Ai nói đây là do ngài Dương làm giả?” Ngay tại một giây, sắc: mặt Cô soái âm trầm đến hiện trường.
Nhìn thấy Cổ soái, mặt Đường Hạo như tro tàn, sắc mặt tràn ngập tuyệt vọng.
Xong rồi!
Bây giò hoàn toàn xong đời!