Nhìn kỹ thì thấy hai người đang lăn lộn trên xe, hoàn toàn không để ý thấy Dương Tiêu đi đến.
Dương Tiêu cười xấu lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình.
Trương Tử Hào không kiên trì nổi ba phút đã xong. Trước khi cả hai bước xuống xe, Dương Tiêu đã quay xong video, sau đó rời đi.
Nắm được nhược điểm của Trương Tử Hào, khoé miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên. Sau này Trương Tử Hào mà lại tìm mình gây chuyện thì đã có thứ để chơi rồi.
Trở lại hội trường Dương Tiêu đi tìm Bạch Du Tĩnh.
“Ơ? Bạch tổng không ở cùng anh sao?” Thư ký của Bạch Du Tĩnh ngạc nhiên nhìn Dương Tiêu.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Dương Tiêu dâng lên một linh cảm xấu, anh lấy tốc độ nhanh nhát tìm kiếm trong toàn bộ hội trường, nhưng không thây Bạch Du Tĩnh đâu.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!” Dương Tiêu biết chắc hẳn Bạch Du Tĩnh đang gặp rắc rồi.
Anh lập tức liên hệ với Lý Thần Chiến, ngay sau đó Lý Thần Chiến lấy tốc độ nhanh nhất phá vỡ bức tường lửa của tòa nhà Quỳnh Lâu, chuyển đoạn video giám sát ra.
Chỉ thấy sau khi Bạch Du Tĩnh đến phòng nghỉ thì không thấy cô ta quay lại, ngược lại có một người khiêng một chiếc bao tải lớn vội vã rời khỏi tòa nhà Quỳnh Lâu.
Cùng lúc đó, Bạch Du Tĩnh bị trói ném lên giường trong một khách sạn chủ đề bên trong tòa nhà Quỳnh Lâu.
“Ưm ưm!” Bạch Du Tĩnh tỉnh dậy không ngừng giãy giụa, đáng tiếc miệng bị nhét một chiếc khăn trắng, không thể kêu cứu được.
Vừa rồi cô ta nhấp một chút trà trong phòng nghỉ thì bị hôn mê, khi tỉnh lại cô ta đã xuất hiện trong khách sạn.
Cạch!
Ngay sau đó, một người cầm thẻ phòng mở cửa đi vào.
“Du Tĩnh, em tỉnh rồi!” Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
Chỉ thấy Trương Tử Hào đã hoàn thành việc thả lỏng với người phụ nữ gợi cảm, đắm đuối nhìn chằm chằm vào cơ thể gợi cảm của Bạch Du Tĩnh trên giường.
Nhìn rõ người tới, đầu óc Bạch Du Tĩnh choáng váng tại chỗ, cô ta thật sự không ngờ người bắt cô ta lại là Trương Tử Hào.
Nhìn thấy dáng vẻ Bạch Du Tĩnh hoảng sợ, Trương Tử.
Hào liếm môi phấn khích nói: “Món ăn ngon đẹp, món ăn ngon đẹp! Năm đó, tôi thật sự không nhìn ra khi trưởng thành em lại xinh đẹp như vậy. Bạch Du Tĩnh à, lát nữa em sẽ trở thành người phụ nữ của tôi rồi. Năm đó ngay cả tay em cũng không cho ông đây chạm vào, đọi lát nữa tôi không chỉ chơi em mà còn khiến em quỳ trước mặt tôi hát bài ca chinh phục!”
Vừa dứt lời, Trương Tử Hào hoàn toàn không để ý đến sự hoảng sợ của Bạch Du Tĩnh trực tiếp hôn lên má Bạch Du Tĩnh.
Bạch Du Tĩnh vô cùng sợ hãi, cô ta chưa từng quan hệ với người khác giới, ngay cả tay cũng không cho người khác chạm vào, nghĩ rằng mình sẽ rơi vào móng vuốt của Trương Tử Hào, trong lòng Bạch Du Tĩnh tràn đầy tuyệt vọng.
Bạch Du Tĩnh nào có thể phối hợp, mặc dù cô ta không nói được, nhưng cô ta có thể quay đầu tránh.
Không hôn được, Trương Tử Hào tức giận tát vào mặt Bạch Du Tĩnh: “Con đi còn không cho tôi hôn cô hả? Mẹ nó, có phải cô đã thích thằng Dương Tiêu rác rưởi khi nãy không? Hừ! Thích thì làm được gì? Bây giờ anh ta có thể cứu cô chắc?”
Bạch Du Tĩnh sợ hãi đến mức sắp rơi nước mắt, từ nhỏ đến lớn cô ta không có bạn khác giới nào.