Bạch Du Tĩnh cũng nhìn chằm chằm vào Trương Tử Hào, gương mặt cô ta lạnh cóng, giống như một trận bão tuyết vào tháng hai.
Dương Tiêu nhìn lên, ánh mắt dừng trên người phụ nữ gợi cảm bên cạnh Trương Tử Hào hỏi: “Cô Bạch, người phụ nữ bên cạnh Trương Tử Hào là ai?”
“Ý anh là người mặc váy đen?” Bạch Du Tĩnh trầm xuống nói.
Dương Tiêu đáp: “Đúng!”
“Người phụ nữ này tên là Vương Na, vốn là diễn viên tuyến mười tám đẳng cấp thấp. Vương Na dựa vào sắc đẹp của mình quyến rũ Trương Vân Trạch người đứng đầu nhà họ Trương. Vì Vương Na, Trương Vân Trạch người đứng đầu nhà họ Trương không ngần ngại ly hôn với vợ của mình, cưới Vương Na làm chính thất!” Bạch Du Tĩnh thấp giọng nói.
Nghe xong, đầu óc Dương Tiêu như biến thành hồ nhão.
“Người phụ nữ này là chính thất của người đứng đầu nhà họ Trương? Vậy chẳng phải là mẹ kế trên danh nghĩa của Trương Tử Hào sao?” Suýt chút nữa tam quan của Dương Tiêu sắp tan vỡ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Dương Tiêu thay đổi lớn, Bạch Du Tĩnh kinh ngạc nói: “Có vấn đề gì à? Anh không biết chuyện này sao? Hai năm trước, vì chuyện này Trương Vân Trạch người đứng đầu nhà họ Trương phải chịu nhiều chỉ trích. Nếu không phải nhà họ Trương bỉ tiền ra chèn ép tin tức tiêu cực, e rằng hai năm trước sản nghiệp nhà họ Trương đã chịu đả kích lớn!”
“Tôi thật sự không biết chuyện này!” Dương Tiêu ngượng ngùng cười lễ phép.
Hai năm trước, anh còn ở trong nhà họ Đường, còn bị mắng là phế vật, Dương Tiêu cũng không tìm hiểu gì về thế giới bên ngoài.
Vừa rồi Dương Tiêu còn tưởng rằng người này là người yêu của Trương Tử Hào, không ngờ lại là mẹ kế của Trương Tử Hào, chuyện này thú vị thật.
Nếu để Trương Vân Trạch người đứng đầu nhà họ Trương biết con trai của ông ta hưởng chung một người phụ nữ với mình, không biết ông ta có bùng nỗ tức giận tại chỗ không.
Dương Tiêu biết Bạch Du Tĩnh tức giận khó mà nguôi ngoai, anh cười đùa nói: “Cô Bạch, cô muốn nguôi giận không? Khiến Trương Tử Hào này thân bại danh liệt?”
“Khiến Trương Tử Hào thân bại danh liệt? Chỉ dựa vào anh?” Bạch Du Tĩnh nhìn Dương Tiêu với ánh mắt chất vấn.
Không phải Bạch Du Tĩnh không tin Dương Tiêu, mà là nhà họ Trương là một gia tộc hàng đầu ở thành phố Trung Nguyên.
Dương Tiêu cười thần bí: “Đúng vậy, cô chỉ cần chuẩn bị máy tính là đủ!”
Nhìn kỹ Dương Tiêu, thấy Dương Tiêu không giống nói đùa, Bạch Du Tĩnh nghi ngờ gật đầu.
Những gì Trương Tử Hào làm hôm nay hoàn toàn khiến Bách Du Tĩnh nổi giận, nếu không phải sợ nhà họ Trương là một trong tứ đại gia tộc ở Trung nguyên, Bạch Du Tĩnh thật sự muốn dạy dỗ Trương Tử Hào một trận.
“Bạch tổng, buỏi đấu giá sắp bắt đầu rồi!” Thư ký tiến lên nhắc nhở Bạch Du Tĩnh.
Dương Tiêu tò mò hỏi: “Đâu giá? Đấu giá gì?”
“Hội nghị đá quý trong phòng triển lãm này chỉ là một phần của sự kiện thẩm định đá quý. Điểm nỗi bật thực sự là đấu giá. Tất cả những viên đá bên trong đều là loại đá tốt nhát, mỗi viên đều có giá trị rất lớn!” Dương Tiêu đã cứu cô ta, thái độ của Bạch Du Tĩnh dành cho Dương Tiêu cũng đã tốt lên rất nhiều.
Dương Tiêu chợt nhận ra, nhìn Bạch Du Tĩnh: “Vậy, hay cô dẫn tôi đi tham quan thử? Có lẽ tôi có thể giúp được chuyện gì!”
“Ừm!” Bạch Du Tĩnh không từ chối.
Những người có thể tới địa điểm đấu giá đều là những nhân vật lớn ở thành phố Trung Nguyên. Vừa mới tới địa điểm đấu giá, hầu hết chỗ ngồi đã chật kín người dày đặc.
Bạch Du Tĩnh không thích náo nhiệt, cùng Dương Tiêu ngồi vào ghé sau.
“Nghe nói tiết mục cuối là nguyên liệu thô đề vương xanh lục, nhưng không biết có phải thật hay không!” Một doanh nhân giàu nơi khác thấp giọng nói.