Không thể không nói Tô Thiên Lung thiên hậu châu Á trẻ tuổi thực sự rất quen thuộc với anh.
Tô Thiên Lung một cô gái đến từ một vùng nông thôn ở: Đại Sơn, bố làm kiến trúc, do các biện pháp an ninh không đúng cách nên đã chết thảm thương khi rơi từ tòa nhà xuống. Mẹ nhiễm bệnh hiểm nghèo, sau khi hạ sinh Tô Thiên Lung thì qua đời.
Bà nội ông nội Tô Thiên Lung qua đời sớm, cô ấy lớn lên trong một cô nhi viện gân đội đặc chiên Đông Phương Thần Ưng.
Trời sinh Tô Thiên Lung có hứng thú với ca hát, lại rất thân thiết với Dương Tiêu, thường xuyên bí mật tới đội đặc chiến tìm Dương Tiêu, nhưng mỗi lần đều bị nhân viên làm nhiệm vụ ngăn cản, Dương Tiêu dở khóc dở cười nhiều lần, chào hỏi để Tô Thiên Lung vào.
Phó đội trưởng Lăng Ảnh Huyên cũng rất thích Tô Thiên Lung, thường dạy Tô Thiên Lung múa, tốc độ học tập của Tô Thiên Lung khiến nhiều người kinh ngạc.
Năm năm trước, Dương Tiêu xuất ngũ đã đặc biệt tiến cử Tô Thiên Lung vào Đoàn ca múa quốc gia.
Năm năm qua, Dương Tiêu ẳn mình trong nhà họ Đường, không để ý đến thông tin bên ngoài. Không ngờ con nhóc này lại trở thành thiên hậu châu Á trẻ tuổi.
Lúc này Long Ngũ mới nhớ Dương Tiêu đã từng là một quân nhân, anh ấy đột nhiên nhận ra: “Đúng vậy! Thằng nhóc cậu đã từng là một quân nhân, trước đây Tô Thiên Lung đã từng tham gia Đoàn ca múa quốc gia, có lẽ hai người biết nhau, người quen thì nói chuyện dễ rồi.”
“Một lời khó nói! Bây giờ con nhóc này ở đâu?” Dương Tiêu nhìn Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên nói thật: “Ngày mai Tô Thiên Lung sẽ đến thành phó Trung Nguyên tổ chức họp báo phim. Đây là một cơ hội tốt.”
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến đó!” Dương Tiêu cũng muốn xem bây giờ con nhóc này như thế nào.
Chạng vạng, Đường Hạo hoàn toàn không kiên nhẫn ni.
“Mẹ kiếp, họp gì mà lâu như vậy? Không phải là đang đùa mình chứ?”
Đúng lúc này, Long Ngũ lái xe rời khỏi tập đoàn Tuyết Tiêu.
Nhìn thấy Long Ngũ đi ra, Đường Hạo vội vẫy tay nói: “Long tổng, Long tổng!”
“Thằng ngốc này còn chưa đi?” Nhìn Đường Hạo, trên mặt Long Ngũ tỏ vẻ vui đùa.
Long Ngũ quá lười để ý tới Đường Hạo, anh ngó lơ Đường Hạo, đạp ga định rời đi.
Đường Hạo tưởng Long Ngũ không nhìn thấy mình, nên sải bước dừng lại trước mặt xe Long Ngũ, khiến Long Ngũ giật mình.
Nếu không kịp đạp phanh thì đã đụng phải Đường Hạo, Long Ngũ trừng mắt nhìn Đường Hạo: “Chán sống à?”
“Long tổng, tôi là Đường Hạo, tôi đã đợi anh cả buổi chiều rồi!” Đường Hạo bước tới nịnh nọt.
Long Ngũ cau mày nói: “Tôi biết! Có vấn đề gì sao?”
“Biết… biết? Long tổng, anh… anh có ý gì?” Đường Hạo kinh ngạc nói.
Long Ngũ chế nhạo, khinh thường nói: “Ngu ngốc, vừa nãy tôi trêu cậu, cậu còn tưởng là thật à? Năm đó nhà họ Đường các người hờ hững lạnh nhạt tôi, bây giờ tôi khiến nhà họ Đường các người không với cao được, mau tránh ra, cậu chặn xe của tôi.”
Cái gì! Trêu cậu?
Bùm!!
Lời này vừa dứt, hai mắt Đường Hạo đờ đẫn, giống như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân vô cùng hoang mang.
“Long tổng, anh không đùa tôi chứ?” Đường Hạo cố nở một nụ cười.
Vươn tay không đánh người mặt cười, anh ta không tin Long Ngũ sẽ không niệm tình cũ.