Họ nhìn Dương Tiêu với ánh mắt kinh hoàng, như thể họ đã nhìn thấy ma.
Phác Tu Hiền được quan chức Taekwondo ca ngợi là tài năng võ thuật hiếm thấy trong ba nghìn năm, từng khiêu chiến với vô số võ sĩ lâu năm trên thế giới. Nhìn toàn bộ Đông Nam Á có thể thấy những người bất phân thắng bại với Phác Tu Hiền được đếm trên đầu ngón tay. Những người này cũng là tồn tại của võ sĩ quốc gia, có chỗ đứng trên thế giới.
Tuy nhiên, cậu chủ kiêu hãnh Phác Tu Hiền của họ lại thực sự đã bị đánh bại bởi một kẻ vô danh ở Thiên Phủ Chỉ Quốc, còn khiến cậu chủ của họ quỳ trên mặt đất.
Cảnh tượng trước mắt gây ảnh hưởng mạnh đến thị giác của đám người này, bọn họ hoàn toàn không dám tin Phác Tu Hiền đã bị đánh bại.
Triệu Vô Cực đang chờ xem Chương trình hay há to miệng: “Thua? Phác Tu Hiền lại thật sự thất bại trong tay phế vật Dương Tiêu này? Tôi không hoa mắt nhìn nhầm chứ?”
“Anh chàng này…” Nhìn chằm chằm Phác Tu Hiền đang quỳ trên mặt đất, Lam Vi Vi vẫn luôn tự hào về võ công của mình sững sờ.
“Đờ mời Quỳ xuống? Cậu chủ Phác Tu Hiền giỏi Taekwondo thực sự đã quỳ? Tên này quá trâu đúng không?”
“ÔI”
Khi mọi người phản ứng lại, toàn bộ Thượng Võ Đường như nổ tung, không ai ngờ rằng Dương Tiêu một tên vô danh sẽ hạ gục Phác Tu Hiền chỉ trong vài giây.
Sau khi đánh bại Phác Tu Hiền, Dương Tiêu chắp hai tay sau lưng, với tư thế kiêu hãnh khiến người ta phải kính sợ.
Ban đầu Dương Tiêu không định can thiệp quá nhiều, nhưng đối phương liên tục làm nhục võ thuật Trung Hoa khiến Dương Tiêu khá bức xúc.
Anh là thân thể long chủ cao quý, từng là một quân nhân, dù đã xuất ngũ nhưng lòng yêu nước mạnh mẽ của Dương Tiêu không cho phép anh đứng nhìn bắt kỳ ai làm nhục võ thuật Trung Hoa.
Võ thuật Trung Hoa rộng lớn thâm sâu, có bề dày lịch sử hàng nghìn năm, Hàn Quốc lập quốc còn chưa đầy trăm năm, đám chuột này có tư cách gì chỉ trỏ võ thuật Trung Hoa?
Trên mặt Phác Tu Hiền không còn chút máu, sắc mặt anh ta dữ tợn muốn đứng lên khỏi mặt đất, nhưng phát hiện đầu gối đã mất tri giác, không dùng được chút sức lực nào.
“Đáng ghét! Đáng ghét!” Phác Tu Hiền tức giận hét lên.
Là người số một trong thế hệ trẻ của Taekwondo cổ Hàn Quốc, trên lưng anh ta gánh vác danh dự rất nặng, sự xuất hiện của Dương Tiêu đã hoàn toàn làm tan nát trái tim kiêu ngạo của Phác Tu Hiền.
Phác Tu Hiền trừng mắt nhìn Dương Tiêu muốn nuốt chửng Dương Tiêu, anh ta cuồng loạn hét lên: “Giết anh ta cho tôi, giết anh ta!”
“Vâng, cậu chủ!” Đám thanh niên Taekwondo cổ tức giận lao về phía Dương Tiêu.
Trong nháy mắt, Lam Vi Vi có thể nhìn ra những người đi theo Phác Tu Hiền đều là những người phi thường, dù sao có thể đi theo Phác Tu Hiền thì thực lực nào sẽ kém?
“Dương Tiêu, tôi giúp anh!” Lam Vi Vi muốn ra tay.
“Người anh em, tôi cũng tới giúp cậu!” Nhiều võ sĩ đứng lên.
Dương Tiêu xua tay: “Không cần, nếu hôm nay bọn họ đã dám làm nhục võ thuật Trung Hoa, thì tôi sẽ cho bọn họ xem võ công Trung Hoa thực sự!”
Triệu Vô Cực ở trong đám người u ám nói: “Hừ! Giả vò!
Chờ bị đánh chết đi!”
“Giết anh ta, nhát định phải giết anh ta cho tôi!” Đôi mắt của Phác Tu Hiền bắn ra sát khí khắp nơi.
“Dám làm nhục cậu chủ của tôi, ranh con, nộp mạng đi!”