Thấy người tới, đám thanh niên Taekwondo cổ Hàn Quốc mừng rỡ như vớ được cọng rơm.
“Hàn Đại Chung tiền bối Hàn đến rồi, tiền bối Hàn đến rồi!”
Phác Tu Hiền giống như điên cuồng kích động nói: “Bậc thầy Hàn, cuối cùng ông cũng đến!”
“Tu Hiền, đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Đại Chung nhìn thấy Phác Tu Hiền quỳ trên mặt đất sắc mặt ông ta ngưng tụ lại, một luồng hơi thở cực lớn trong cơ thể ông ta lập tức bắn ra.
Phác Tu Hiền là con cưng của trời, là người tài giỏi nhất trong lịch sử Taekwondo cổ, để bảo vệ sự an toàn của Phác Tu Hiền, ông ta đã đích thân cùng anh ta đi thách đấu với các cao thủ trên thế giới.
Điều mà Hàn Đại Chung không bao giờ ngờ tới là khi ông ta chỉ chậm hơn một bước, Phác Tu Hiền đã bị người khác.
đánh quỳ trên mặt đất.
Trong giây tiếp theo, trên người Hàn Đại Chung trào ra một cảm giác nhục nhã mạnh mẽ.
Dám để người có tài năng mạnh nhất trong Taekwondo cổ phải quỳ xuống. Đây đơn giản là một sự hồ thẹn, là sự báng bổ lớn nhát đối với Taekwondo cổ.
Phác Tu Hiền nói với vẻ mặt xấu hỗ: “Xin lỗi bậc thầy Hàn, tôi đã bị đánh bại, tôi làm mát mắt Taekwondo cổ!”
“Cái gì? Bị đánh bại? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Hàn Đại Chung nắm chặt hai tay, áp lực mạnh mẽ trong cơ thể khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Đây là Hàn Đại Chung sao? Mạnh quá!”
“Đúng vậy! Không hổ là Taekwondo cổ Hàn Quốc với đai đen chín nhanh nhất trong lịch sử, quả nhiên là danh bất hư truyền!”
Dưới ánh hào quang khổng lồ của Hàn Đại Chung, nhóm võ sư ở thành phố Trung Nguyên đã bị lu mờ.
Hàn Đại Chung là một chuyên gia võ thuật đẳng cấp thế giới, họ chỉ là những cao thủ võ thuật ở Trung Nguyên, thậm chí nêu bọn họ cùng lên thì e rằng cũng không đủ để Hàn Đại Chung đánh một tay.
Ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt như ngọc của Lam Vi Vi trở nên tái nhọt.
Cô đã từng đi theo thầy của mình đến gặp các chuyên gia võ thuật từ mọi tầng lớp trên thế giới. Lần trước gặp Hàn Đại Chung khí thế của ông ta vẫn chưa khủng bồ như vậy.
Cảm nhận được sự tức giận trong cơ: thể Hàn Đại Chung, Phác Tu Hiền nhìn Dương Tiêu với vẻ oán hận như rắn độc: “Bậc thầy Hàn, là thằng ranh này!”
“Ai?” Hàn Đại Chung nhìn Dương Tiêu tràn đầy sát khí.
Gương mặt xinh đẹp của Lam Vi Vi tái lại: “Xong rồi, Mộc Tuyết, tớ đã phạm sai lầm lớn!”
Trong lòng của Lam Vĩ Vi, Hàn Đại Chung là bất khả chiến bại, chỉ cần Hàn Đại Chung ra tay, chắc chắn Dương Tiêu không chết cũng sẽ bị thương.
“Người anh em này gặp nguy hiểm rồi!” Đám võ sĩ đều âm thầm mặc niệm cho Dương Tiêu.
Phác Tu Hiền cười dữ tợn, như thể Dương Tiêu đã tóe máu ngay tại chỗ.
Nhưng mà, ngay khi Hàn Đại Chung nhìn rõ mặt của Dương Tiêu, hơi thở mạnh mẽ toát ra trong cơ thể ông ta đột nhiên biến mắt, đôi mắt như chuông đồng lộ ra vẻ sợ hãi vô hạn.
Bịch!
Khoảnh khắc tiếp theo, Hàn Đại Chung đột nhiên quỳ xuống trên mặt đất, hoảng sợ run rầy nói: “Hàn Đại Chung Taekwondo cổ của Hàn Quốc, bái kiến Dương Tiêu điện hại”
Cái gì!!!
Bái kiến Dương Tiêu điện hạ?