Lam Vi Vi giận dỗi nói: “Cậu mới uống nhầm thuốc ý! Tớ rất nghiêm túc, ngày mai là ngày quan trọng của Hội nghị giao lưu võ thuật ở thành phó Trung Nguyên, Dương Tiêu có kỹ năng phi thường, tớ định đưa Dương Tiêu đến tăng kiến thức.”
“Mộc Tuyết, cậu cũng thật là, Dương Tiêu giỏi như vậy sao cậu lại không nói cho tớ biết? Anh chàng này không vào hiệp hội võ thuật tham gia giành lấy vinh quang cho Trung Nguyên thì thật đáng tiếc.”
“Hả? Dương Tiêu có kỹ năng phi thường?” Đường Mộc ết lộ ra vẻ bối rối, cô không hề biết Dương Tiêu cũng biết võ.
Về phần kỹ năng phi thường Đường Mộc Tuyết có thể hiểu, dù sao Dương Tiêu đã từng là quân nhân, có một chút kỹ năng cũng phải là chuyện bình thường.
Dương Tiêu vừa tắm xong bước vào phòng, nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu nghỉ ngờ nói: “Làm sao vậy? Trên mặt của anh dính bẩn gì à?”
“Không có! Vi Vi nói ngày mai định đưa anh đi tham gia Hội nghị giao lưu võ thuật ở thành phố Trung Nguyên.”
Đường Mộc Tuyết nói.
Dương Tiêu nhướng mày: “Ai? Lam Vi Vi? Đi dự Hội nghị giao lưu võ thuật ở thành phó Trung Nguyên? Nói với cô ấy, anh không đi.”
Hai ngày nay, Dương Tiêu đều tập trung vào nhà họ Đường, làm gì có tâm trí mà tham gia cuộc họp giao lưu võ thuật gì đó.
“Vi Vi, cậu nghe thấy rồi chứ? Dương Tiêu nói không đi.”
Đường Mộc Tuyết bắt lực nói.
Lam Vi Vi tức giận nói: “Được lắm Dương Tiêu, anh dám từ chối bà đây? Mộc Tuyết, cậu đưa điện thoại cho Dương Tiêu, tớ phải mắng chết anh ta.”
“Vi Vi bảo anh nghe điện thoại!” Đường Mộc Tuyết đưa điện thoại cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu cầm điện thoại nói: “Cô Lam, tôi thật sự không có thời gian. Tôi và Mộc Tuyết phải đi ngủ rồi, gặp lại sau!”
Dương Tiêu nói xong thì cúp điện thoại ngay.
Tút tút! Nghe thấy tiếng cúp điện thoại, lúc này Lam Vi Vi còn ở trong Thượng Võ Đường tức giận run lên: “Được lắm Dương Tiêu, anh dám cúp máy của tôi, anh chờ đó, ngày mai bà đây sẽ cho anh đẹp mặt.”
“Anh và Vi Vi như thế nào rồi?” Đường Mộc Tuyết tò mò hỏi.
Dương Tiêu lắc đầu, dở khóc dở cười: “Không có chuyện gì, có thể nói là chiến tranh biến thành tơ lụa!”
“Ừm!” Đường Mộc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Nằm ở trên giường, mặt Đường Mộc Tuyết đỏ bừng, hôm nay kinh nguyệt của cô đã hết, cuối cùng cũng có thể cùng Dương Tiêu vui vẻ.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, kinh… kinh nguyệt của em hết rồi!”
Vừa dứt lời, Đường Mộc Tuyết vừa thẹn vừa thở gấp, chờ thời khắc thiêng liêng đến.
Tuy nhiên, Dương Tiêu nằm trên giường lại không động đậy.
“Dương Tiêu, chúng… chúng ta có thể làm chuyện đó!”
Dương Tiêu cầm điện thoại nói: “Cô Lam, tôi thật sự không có thời gian. Tôi và Mộc Tuyết phải đi ngủ rồi, gặp lại sau!”
Dương Tiêu nói xong thì cúp điện thoại ngay.
Tút tút! Nghe thấy tiếng cúp điện thoại, lúc này Lam Vi Vi còn ở trong Thượng Võ Đường tức giận run lên: “Được lắm Dương Tiêu, anh dám cúp máy của tôi, anh chờ đó, ngày mai bà đây sẽ cho anh đẹp mặt.”