Sau khi nghỉ mấy hôm ở nhà viên phú hộ nọ, nhóm người Chiến Vân lại tiếp tục lên đường, mục tiêu của họ là Nam Kinh, nơi sắp sửa diễn ra cái gọi là “ Võ Lâm Kết Minh” gì gì đó mà Kim Tuệ nói. Thực sự hứng thú với nó chỉ có Kim Tuệ và lão già Luyện Thừa Không kia mà thôi, một người thì mong sẽ dựa được vào thế lực võ lâm để cứu cha, một người thì mong sẽ tìm được đối thủ ngang cơ để đọ sức cho thỏa chí tang bồng. Chỉ riêng Chiến Vân là bụng ôm tâm tư khác, trong lòng chỉ có bóng hình Chiêu Yến.
Lần này theo chân mấy người còn có một cô nhóc mười sáu tuổi là Lý Nhược, vốn là cháu họ của viên phú hộ nọ. Vốn viên phú hộ này vô cùng đam mê võ học, song lại không có tư chất, khổ công mấy chục năm vẫn không có danh gì trên võ lâm, trong lòng rất phiền muộn. May thay, cháu họ của y lại kế thừa nhiệt huyết đó, nhưng khổ nỗi không gặp được thầy giỏi, nay thấy trong nhóm Chiến Vân có “Tứ Xuyên Vô Song” đại đanh đỉnh đỉnh, liền quyết đi theo bái sư cho bằng được. “Tứ Xuyên Vô Song” đối với yêu cầu này thì vẫn còn làm cao chưa quyết, song không thể ngăn quyết tâm đi theo tầm sư học đạo của cô gái nhỏ này.
Theo sau nhóm Chiến Vân còn có ba nam một nữ họ nhà Âu Dương kia, tên công tử cầm quạt hình như đối với Diêu Ngọc Anh tỏ ra cực kỳ ái mộ, từ lúc gặp nhau ở khách điếm nọ vẫn lẽo đẽo bám theo không bỏ.
Nam Kinh không hổ là chốn kinh kỳ, người ra vào tấp nập, Chiến Vân cũng không khỏi choáng ngợp trước độ phồn hoa nơi đây. Mặc dù hắn đã tới cái thế giới này được hơn chục năm, thế nhưng ngoài thời gian ở chung với sư phụ ngắn ngủi ra, hắn phần lớn đều ở lại Ma Quân Vực chờ lời thầy ứng nghiệm, thật ra thì cũng có đi ra ngoài một khoảng thời gian, song khi thấy nơi này không mấy hợp với mình, vậy là lại quay về núi ở ẩn.
Thẳng theo quan đạo có thể đi tới Nam Kinh, nơi đó chính là lục triều cố đô, phồn hoa vô tỷ. Người qua lại trên quan đạo cực nhiều, mà phần lớn là kẻ buôn bán lấy Trường an là nơi giao dịch. Nơi này cách thành Trường an chừng ba trăm dặm, gần giữa ngọ, người đi đường dần dần thưa thớt, từ xa trông tới, chỉ thấy một cái gò lớn, tập trung rất đông người.
- Chiến ca ca, bên này đông vui quá nè!
Hơn năm mươi dặm trước khi vào thành, nhóm người có đi qua một cái gò lớn. Nơi này khá đông người tụ tập, không khí rất chi náo nhiệt. Nhìn qua thì đa phần đều là nhân sĩ võ lâm, trên người mang không đao thì kiếm. Chiến Vân thấy vậy thì lạ lùng lắm, nghĩ là có hội chi đây. Lúc này Kim Tue mới giải thích:
- Đây là Quy Long Đồi, năm nay vừa hay chính là lúc “Thiên Bảng” tái lập, nhân sĩ võ lâm vì thế tập trung tại đây rất đông.
Lại nói, lần đầu “Thiên bảng” xuất hiện là bảy mươi năm về trước. Thời kỳ đó võ lâm sôi nổi chưa từng có, cao thủ nhiều như mây, đạt đến đỉnh cao hơn bao giờ hết. Lúc ấy có một vị tôn sư võ học đã viết lên trên bảng, chính là năm tuyệt thế cao thủ thời bấy giờ, có thể nói mỗi người là nhân vật thuộc cấp bậc tôn sư. Đó chính là “Thiên bảng” lần đầu tiên. Năm đại cao thủ ghi trên Thiên bảng, cũng vì sự xuất hiện của nó mà nổi danh bốn biển, uy chấn bát hoang. Từ đó, võ lâm đặt ra quy củ rằng cứ mười năm sửa đổi “Thiên bảng” một lần. Cho nên, “Thiên bảng” hôm nay đã là lần bài danh thứ bảy rồi.
Quy Long Đồi có một tấm thạch bích, cao mười trượng dài hơn năm mươi trượng, giống như là một tấm gương lớn, bóng loáng sạch sẽ. Đây chính là nơi Thiên Bảng công bố. Hôm nay trời quang mây tạnh, đã là ngày thứ năm kể từ khi Thiên Bảng công bố nên số người đến coi đã giảm khá nhiều, song vẫn còn đến hơn trăm người, không khí tương đối náo nhiệt.
Chiến Vân lặng lẽ ngắm nhìn khối đá lớn, bên trên lần lượt ghi thứ tự ngũ đại cao thủ từ theo thực lực từ cao tới thấp mười năm về trước, thứ tự như sau:
Thứ nhất: “Hóa Ma” Địch Thần Vân - Mật Tông Tông Chủ
Thứ hai: “Hóa Long” Công Tôn Phiêu Phiêu
Thứ ba: “Phật Thiên Thủ” Viên Nhất Không - Thiếu Lâm
Thứ tư: “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không - Đường Môn
Thứ năm: “Độc Hành Khách” Tôn Bá Văn - Võ Đang
Ánh mắt của Chiến Vân nhẹ nhàng dừng lại ở trên năm chữ lớn: “Hóa Ma” Địch Thần Vân, tựa hồ nhớ lại chuyện gì, lại giống như là lưu luyến điều chi. Ngay phía dưới một hàng chính là những cái tên vừa mới khắc lên năm ngày trước, danh sách của những tuyệt thế cao thủ lần thứ bảy. Lần trước sở dĩ vẫn còn tên của Địch Thần Vân, đó là do luật định cứ năm mươi năm nếu không có tung tích thì sẽ mặc nhiên bị xóa tên trên bảng, vừa vặn ứng với “Hóa Ma“.
Những cái tên mới của Thiên Bảng lần này, tĩnh lặng khắc trong đó, tựa hồ tuyên cáo với thiên hạ rằng, thế hệ này đã sản sinh ra các bậc tông sư cao thủ mới. Danh tự của những người đó lần lượt như sau:
Thứ nhất: “Gian Khách” Mộ Phi Phàm - Mật Tông Tông Chủ
Thứ hai: “Hóa Long” Công Tôn Phiêu Phiêu - Không rõ lai lịch.
Thứ ba: “Phật Thiên Thủ” Viên Nhất Không - Mật Tông Phó Tông Chủ
Thứ tư: “Bất nam bất nữ” Khổng Tước Minh Vương - Mật Tông Phó Tông Chủ
Thứ năm: Thần Quyền Lý Thừa Chí - Bang Chủ phái Không Động.
Thứ sáu: “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không - Đường Môn.
Lần này thiên bảng có sáu người, so sánh với lần trước đã nhiều hơn một. Có thể nhìn ra rất rõ ràng, Thiên Bảng lần này đã có sự xáo trộn, đã có bốn cái tên mới xuất hiện, trong đó riêng Mật Tông đã chiếm những ba người. Từ đó có thể thấy rõ Mật Tông hiện nay thanh thế cực thịnh, lớp lớp cao thủ nhiều như mây.
- Hừ, lão phu nếu như không phải tuổi cao sức yếu, bọn trẻ các ngươi đâu có cơ hội thượng bảng?
Luyện Thừa Không vuốt râu không vui nói. Chiến Vân nhìn nhìn tấm bảng lớn, tay bỗng huých Kim Tuệ hỏi:
- Kim muội, cái tên Công Tôn Phiêu Phiêu kia, rốt cục là ai? Sao danh hiệu lại hao hao ngôi số một thế?
- Ồ, là “ Hóa Long” à? Nghe nói cô ta là cháu họ của Địch Thần Vân, song từ nhỏ đã sớm rời bỏ sơn môn phiêu bạt giang hồ, còn tự ý bỏ họ “Địch”, đổi qua họ mẹ, cùng Mật Tông không chút liên hệ. Cô ta nổi tiếng là người có tư chất kinh thiên, mới mười lăm tuổi đã nổi danh chẳng kém ông mình, từng một mình đả bai hai vị cao thủ “Bất nam bất nữ” Khổng Tước Minh Vương và “Tứ Xuyên Vô Song” cùng một lúc, thực lực chỉ kém Mật Tông Tông Chủ đương thời mà thôi.
- Hừ, là khi đó lão phu sơ ý mà thôi. Luyện Thừa Không ở cạnh nghe thế thì phùng môi trợn mắt ra vẻ không cam lòng: - Nếu bây giờ tái đấu, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
Mấy người Chiến Vân, Kim Tuệ, Diêu Ngọc Anh nhìn nhau, đều biết đây chỉ là lời của lão lúc bực bội chẳng bằng cũng không chứng, song đều nín cười không lộ ra. Cả nhóm sau đó cũng rời Quy Long Đồi mà vào thành. Song chỉ vừa mới rời đi thì đã có một nhóm người đi tới, trong đó có một cô gái phục sức cao quý, tóc tết hai vai, hai mắt sắc như dao không ngừng nhìn ngó xung quanh, miệng than:
- Lạ nhỉ, vừa mới thấy bóng người đó ở đây mà? Không thể sai vào đâu được.
- Tiểu thư, có lẽ người nhìn lầm rồi, ở đây đông người như vậy, biết đâu...
- Im đi, ngươi thì biết cái gì! Cô gái kia sầm mặt, tay phải đưa lên cầm một chiếc di động hình chữ nhật đã hết pin từ lâu, nắm chặt: - Ca ca, đừng hòng chạy thoát, món nợ năm năm về trước, muội sẽ đòi cả vốn lẫn lãi!!!