Lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, Bạch Đinh vô cùng hoảng sợ, luống cuống không còn sự lựa chọn nào khác liền chạy nhanh đến cửa sổ, mới nhớ tới phòng học ở lầu hai, từ đây mà nhảy xuống, nói thật không chết cũng thành tàn phế.
Nhưng cánh cửa đã bị phá hỏng, muốn ra khỏi đây chỉ có thể là bằng đường cửa sổ này.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ a!
Không có thời gian cho cô nghĩ nhiều nữa, một nam một nữ cầm đèn lồng cùng với sợi dây bạch kia đã xuất hiện trước mặt cô, sợ dây xích quấn trên tay bọn họ lóe ra ánh sáng bay về phía của cô. Bạch Đinhluống cuống đưa tay chắn lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh làm cho chiếc điện thoại cô vẫn đang cầm trên tay bay ra ngoài. Cô bất chấp, nhắm mắt cắn răng xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Bịch” cô rơi xuống.
“A!” một tiếng hét thảm thiết.
Bạch Đinh cảm giác mình rất đau, nhưng cái âm thanh thảm thiết kia hình như không phải từ cô phát ra.
“Bạch Đinh.” Một tiếng nghiến răng từ phía dưới vang lên, giống như là hận không thể đem xương da của cô nghiền nát.
Bạch Đinh cảm thấy âm thanh kia có chút quen tai.
“Thắt lưng của lão tử đã bị cô đè gãy! Cô còn muốn ngồi đến khi nào nữa!”
A, là Diệp Thiên! Lúc này Bạch Đinh mới phát hiện có người làm đệm lưng cho cô, cô vội đứng dậy, sau đó lại cảm giác chân mình mềm nhũn, lại té xuống.
“A!!” lại hét thảm một tiếng “Bạch Đinh, cô nhất định là cố ý….” Ngay cả khí lực khóc thét Diệp Thiên đã không có nữarồi.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không có cố ý.” Bạch Đinh vội vàng bò hai tay hai chân ngồi xuống bên cạnh, sau đó sợ hãi ngẩn đầu nhìn cửa sổ lầu hai, sương mù nơi đó đã không cón nữa.
Thở dài một hơi, Bạch Đinh lúc này mới cảm giác được một ánh mắt muốn giết người phóng đến.
“Mau gọi xe cứu thương cho lão tử….” vốn là khẩu khí rất khí thế nhưng bởi vì có chút vô lực nên hơi suy yếu.
Bạch Đinh nâng mắt nhìn lầu hai, sau đó nhìn nhìn Diệp Thiên đang quỳ rạp trên đất không thể động đậy được “Hô, nguy hiểm thật!”
“Bạch! Đinh!”
“Được được, tôi gọi xe cứu thương liền.” Bạch Đinh vội vàng cúi đầu lục lọi cái túi, sau đó dừng lại động tác.
“Lại làm sao vậy….”
“Di động rơi trong phòng rồi….”
“…” Diệp Thiên xoay người xem thường, nhắm mắt lại.
“Này, ngươi không được chết nha, uy” Bạch Đinh vội vàng đẩy hắn, mơ hồ có chút nức nở “Ngươi không được chết nha!”
“Không được đẩy nữa, lão tử còn chưa có chết.” diệp Thiên nói lầm bầm
Bạch Đinh mếu máo, đôi mắt trông mong nhìn hắn, không lên tiếng.
“Mắt kính của cô vỡ rồi, cẩn thận bị cọc mù mắt.” tâm tình Diệp Thiên cực kì kém, nhìn nhìn mắt kính đã vỡ nát trên mũi cô, tâm tình của hắn càng kém.
“Ừ.” Bạch Đinh vội gỡ mắt kính xuống, nhưng không có ném bỏ, mà chỉ chán nản sờ sờ một cái, sau đó bỏ vào túi.
Diệp Thiên nhìn cô, sửng sốt.
Ánh mắt của cô thật sự rất lớn, rất tròn, khóe mắt hơi nhếch lên. Không có cái mắt kính ấy che lại, cặp mắt kều mị như hạnh nhân kia cùng với làn da trắng nõn thế nhưng không thể nói nên lời chính là… xinh đẹp?
Diệp Thiên cảm thấy chính mình bị đè đến choáng váng rồi, tự nhiên lại cảm thấy bốn mắt răng cứng muội bạo lực này xinh đẹp.
“Diệp Thiên, Diệp Thiên?” Bạch Đinh mở to hai mắt, bởi vì không có mắt kính cô không thể nhìn thấy rõ mọi vật, cô có chút khoảng hốt “bạn trả lời tôi một tiếng đi.”
Tâm tình Diệp Thiên cảm thấy tốt lên, không để ý đến cô.
“Diệp Thiên, Diệp Thiên…” Bạch Đinh hoản loạn đứng lên, đưa tay sờ soạng xung quanh.
Diệp Thiên dịch ra một chút, mắt lạnh nhìn cô híp con mắt suy nghĩ lại sờ soạng, xem ra cô cận thị không nhẹ a. đúng lúc này, chuông vào lớp bỗng nhiên vang lên, Diệp Thiên thấy lúc cô nghe được tiếng chuông bỗng cứng đờ, sau đó huyết sắc trên mặt bỗng chốc biến đi sạch sẽ. chuông vào học đáng sợ như vậy sao? nhìn cô cũng không giống với học sinh theo quy định đúng giờ vào lớp. diệp Thiêm âm thầm lẩm bẩm, nhìn môi cô đang run rẩy, đôi mắt vô thần đang phát run, đôi mắt hạnh nhân ướt sủng, sợ hãi.
Ôi! Đây là tiểu Bá Vương thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất đây sao?
Tuy rằng còn chút tâm tình chế giễu cô, nhưng Diệp Thiên không biết mình không đáp là sai lầm rồi, hắn ho nhẹ một tiếng.
Bạch Đinh nghe được âm thanh, vội vàng run rẩy hỏi một câu “Diệp Thiên, ngươi ở đâu?”
Diệp Thiên lại khụ một tiếng.
Bạch Đinh lập tức đi qua chỗ phát ra âm thanh, Diệp Thiên lúc này mới nhìn thấy tay cô bị cắt vài nhát máu chảy ra rất nhiều, hình như chân cũng bị trật rồi, lương tâm hắn trỗi dậy chuẩn bị đưa tay muốn đỡ cô một chút, Bạch Đinh đã ngã nhào vào trong ngực hắn.
Bởi vì trọng lực của cô, thắt lưng đang bị thương nặng của Diệp Thiên nhói lên một chút, đau đến hắn thầm rủa một tiếng. cúi đầu nhìn Bạch Đinh đang phát run trong lòng hắn, hắn cảm thấy chính mình đại khái là điên rồi, vốn chuẩn bị đẩy cô ra ngoài, nhưng tay lại dừng lại ở trên lưng cô, còn vỗ nhẹ vài cái, làm như là an ủi.
Hắn chẳng những không có đẩy cô ra, còn đưa tay ôm lấy, vỗ nhẹ bả vai trấn an cô, hắn quả nhiên là bị đè đến choáng váng.
“Diệp Thiên, em đang làm gì đó? Một âm thanh thình lình vang lên.
Bạch Đinh sợ tới mức co rúm lại, giống như đà điểu chui vào lòng Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhíu mày nhìn thiếu niên đang đứng dưới cây đại thụ, đúng là anh trai sinh đôi của hắn Diệp Hạnh, hắn tức giận nói “Mắt của anh không phải là mù rồi chứ, không thấy tôi đang bị thương sao?”
“Bạch Đinh?” Diệp Hạnh không để ý tới hắn, chính là nhìn nhìn nữ sinh trong lòng Diệp Thiên, bỗng nói
“Diệp… Diệp Hạnh?” Bạch Đinh cuối cùng cũng tìm được âm thanh của mình, nhớ tới hành động mất mặt của mình vừa rồi, vội vàng dùng cả tay chân chui ra khỏi lòng ngực Diệp Thiên.
“Hừ, qua cầu rút ván.” Bởi vì hành động của cô đụng tới thắt lưng của Diệp Thiên thầm rủa, tâm tình bỗng nhiên kém tới cực điểm.
“Diệp Hạnh, Diệp Thiên hình như là bị thương rồi, anh mau giúp hắn gọi xe cứu thương, điện thoại của tôi rơi ở trong phòng học rồi” Bạch Đinh ngẩng đầu, trước mắt trắng xóa một mảnh, chỉ dựa vào bản năng nhìn về phương hướng phát ra âm thanh lúc nảy.
Bệnh cận thị của cô lợi hại không giống người thường, không có mắt kính cơ bản liền giống như người mù, không khác nhau mấy.
Tầm mắt Diệp Hạnh dừng trên khuôn mặt không có mắt kính của Bạch Đinh tinh tế nhìn một vòng.
Bỏi vì lời nói lúc nãy của Bạch Đinh, tâm tình Diệp Thiên tốt hơn một chút, lại nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hạnh khi nhìn Bạch Đinh, tâm tình hắn lại xấu tới cực điểm nữa rồi.
Diệp hạnh gọi 120, sau đó xoay người nâng Bạch Đinh dậy “Tôi đã gọi xe cứu thương, cô không sao chứ?”
“Ừ” Bạch Đinh nương theo tay hắn đứng lên, sau đó phát hiện chân mình không còn sức lực nữa.
“Chân của cô sao vậy?” Diệp Hạnh phát hiện chân cô có chút khác thường.
“Không… không có gì, chắc là bị dọa sợ rồi.” Bạch Đinh có chút nghẹn khuất thừa nhận mình bị dọa tới không còn sức lực….
Diệp Thiên hừ một tiếng.
“Buông nàng ấy ra.” Xe cứu thương còn chưa tới, đã có một người chạy tới trước.
“Anh là?” Diệp Hạnh nhướng nhướng mày, nhìn về phía nam nhân mặc áo cổ trang màu trắng, tóc dài trong tay còn cầm cây sáo ngọc kia.
“Sư phụ!” nghe được âm thanh trong suốt lạnh lùng kia, Bạch Đinh thiếu chút nữa là nước mắt tràn ra, cô đưa tay, nghĩ muốn bổ nhào về phía trước.
Diệp Thiên đang quỳ rạp dưới đất càng thêm ấm ức, hừ ngu ngốc này, gặp ai cũng muốn ôm sao?!
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay đang chảy máu đầm đìa của Bạch Đinh liền thay đổi, Bạch Ất đi đến bên cạnh Diệp Hạnh, đưa tay “Đem nàng đưa cho ta.”
“Tôi tên là Diệp Hạnh, anh là?” Diệp Hạnh nhìn hắn, không có buông tay.
“hắn là sư phụ tôi, sư phụ của tôi!” Bạch Đinh vội vàng nói không ngưng, thái độ chưa từng nhiệt tình như vậy.
Diệp Hạnh buông lỏng tay, Bạch Ất tiếp được cô.
Vừa chạm vào tay Bạch Ất, Bạch Đinh tự động dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, dựa sát vào người hơi lạnh của hắn “Ô, sư phụ, …con thu người làm sư phụ, con thu người làm sư phụ… thật đáng sợ… thật đáng sợ nha….” Cô có chút bất lực ôm lấy cổ hắn, ngay cả mắt kính trong túi rơi trên mặt đất đều không có phát hiện.
“Không sao.” Bạch Ất ôm lấy cô, xoay người đi ra khỏi trường học.
Diệp Thiên quỳ rạp trên đất, nghiến răng nghiến lợi mắng “Cái con mắt trắng kia.”
Diệp Hạnh đẩy đẩy gọng kính vàng, nhìn bọ họ rời khỏi, sau đó cúi đầu nhìn nhìn mắt kính đen sắp rụng ra hết trên mặt đất, xoay người nhặt lên.
Bạch Ất ôm Bạch Đinh đi vào tiệm sách, Bạch tiểu miêu vốn cuộn tròn nằm trong lồng ngực của ông chú tiệm sách bỗng nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn, nhảy mạnh xuống đất, cong thân mình hướng về Bạch Đinh, trong cổ phát ra âm thanh cảnh giác, cái đuôi dựng thẳng cao cao, lông trên người đều dựng lên.
“Là mùi của câu hồn hương.” Ông chủ tiệm sách vừa ngồi xuống trấn an bạch tiểu miêu vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Ất.
Bạch Ất gật gật đầu, ôm Bạch Đinh đến ghế sô pha, buông cô ra.
“Câu hồn hương?” nhớ tới vừa rồi bộ dáng của mình bối rối như vậy, Bạch Đinh vội buông Bạch Ất ra, ngồi vào trong ghế sa lon.
“Dùng cây cỏ câu hồn gì đó tinh luyện ra, cỏ câu hồn này chỉ có ở Minh giới, nghe nói chỉ có người chết mới có mùi vị này, sẽ thu hút câu hồn sứ giả tìm tới a~” đại thúc tiệm sách ôm Bạch tiểu miêu, cười tủm tỉm tiếng hành phổ cập tri thức “Mọi người thường gọi câu hồn sứ giả là Hắc bạch vô thường đó ~”
“Làm sao chú biết chuyện này?” Bạch Đinh hồ nghi mở mắt, bỗng cảm thấy ông chú thập phần ngây thơ này có cảm giác như sâu không lường được.
“Trong sách đều có Hoàng Kim Ốc, sách cũng có Nhan Như Ngọc, sách nhiều nhưu vậy, tri thức uyên bác là phải rồi” ông chú tiệm sách đang vuốt cằm kia là tiểu hồ ly tu thành, hình dạng thâm trầm.
Bạch Đinh cười gượng, cái gì sâu không lường được, quả nhiên chính là ảo giác…
“Ai da, sao con lại bị thương?” ông chú tiệm sách bỗng nhiên kêu lên
Bạch Đinh lúc này mới nhớ tới cả người mình đều đau, nhíu nhíu mày “Từ lầu hai nhảy xuống, không tàn phế đã là may mắn lắm rồi.”
“Chuyện gì lẩn quẩn trong lòng làm con phải nhảy lầu?”
“…”
“Tốt lắm tốt lắm, bạch tiểu miêu, không cần như vậy.” ông chủ tiệm sách ôm lấy con mèo đen còn đang dựng lông vào trong ngực, xoay người đi ra sau quầy lấy một hộp cứu thương ra. “Đinh Đinh, miệng vết thương của con còn cgary máu, băng bó lại đi.”
“…tôi muốn đi bệnh viện.” Bạch Đinh không muốn đem tính mạng của mình giao cho vị đại thúc mười phần không thể tin này.
“Con không tin ta? Con có tin không ta là người có vai vế nhất trong ngoài khoa đấy.” ông chú tiệm sách ngẩng đầu
“…. Tôi muốn đi bệnh viện”
ông chú nỗi giận, “thiếm có thể nhịn, chú không thể nhịn, cho con nhìn thấy lợi hại của ta!” nói xong, ỷ vào Bạch Đinh không có mắt kính không nhìn thấy, trực tiếp ra tay
“A a a a ….”
“Còn đau không?” ngồi trên ghế trong phòng sách, Bạch Ất kéo ống tay áo của cô lên, dùng cái tay hơi lạnh của mình xoa nhẹ miệng vết thương của cô
Bạch Đinh ỉu xìu dựa vào người hắn, lắc lắc đầu, không lên tiếng.
“Này! Là ta giúp đỡ nàng băng bó nha!” ông chú ôm bạch tiểu miêu, không chịu cô đơn mở miệng, còn chưa có nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt oán giận của Bạch Đinh đang trừng về hướng giá sách “Đinh Đinh a, mắt con không tốt thì đừng nên trừng bậy, con trừng sai hướng rồi, ta ở bên này.”
Bạch Đinh nghiến răng nghiến lợi.
“Trong trường có ai cố ý tiếp cận nàng không?” Bạch Ất đột nhiên hỏi
“Có ý gì?” Bạch Đinh vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu
“Trước lúc nàng vào trường học, ta có vẽ một cái phù ẩn trên má trái của nàng, hiện tại không thấy.” Bạch Ất sờ sờ má trái của cô “Hơn nữa trên người nàng có câu hồn hương là người này để vào, người bình thường không thể có được đồ vật này.”
“Chẳng lẽ trong trường có người muốn hại Đinh Đinh?” mắt ông chú kia sáng rực lên “Oa Vô Gian đạo, quá kích thích.”
Bạch Đinh căm giận trừng mắt nhìn ông ấy một cái, tên chỉ sợ thiên hạ không loạn này.
“Đinh Đinh… con lại trừng sai hướng…”
Bạch Đinh không để ý đến ông ấy, bắt đầu suy nghĩ là ai muốn hại cô, tuy rằng nhân duyên của cô không tốt lắm, nhưng cũng không có ai hận đến nỗi muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Nếu nói ai hận cô đến mức nghiến răng nghiến lợi, như vậy chỉ có… Diệp Thiên!
Lúc này, cửa tiệm sách bị đẩy ra, một nam nhân mặc tây trang màu đen, đầu húi cua đi đến.
“Xin lỗi, tiệm đang dừng buôn bán .” ông chú tiệm sách không ngẩng đầu lên nói
“Tôi là lái xe của Diệp gia, đây là của thiếu gia nhà tôi muốn đưa cho Bạch Đinh tiểu thư.” Nam tử mặc áo đen kia bước đến, đem một cái mắt kính trước mặt Bạch Đinh “Thiếu gia nói, cô không có thứ này, sẽ không tiện.”
Bạch Đinh híp mắt suy nghĩ đưa tay đến vật trong tay hắn, cầm lấy mở ra, lấy kính ra đeo vào, trước mắt sáng lên.
“Phù hợp không?” nam áo đen hỏi
“Ừ, thật phù hợp.” Bạch Đinh sờ sờ mắt kính, có chút xấu hổ nói cảm ơn, là tên Diệp Thiên kia đã thấy mắt kính của cô bị hư rồi. mới có thể kêu người tặng cái mới, cô vừa rồi còn hoài nghi hắn.
Cái tên kia thoạt nhìn cũng không hư hỏng như vậy.