Hồ Tiên Tình Kiếp - Giai Nhân Khuynh Quốc

Chương 3: Chương 3




Hàn Thần Lã xoay lưng bỏ đi, hàn khí lạnh như băng tỏa ra trên người hắn càng khiến cho Sở Khuynh Đằng nộ khí xung thiên, mắt phượng dài hẹp tràn đầy hắc tuyến, gương mặt anh tuấn lạnh như băng, hắn cũng xoay người đi về một hướng đối nghịch với Hàn Thần Lã chỉ để lại hai bóng lưng tiêu sái đối nghịch nhau.

"Thái tử, vừa rồi nam nhân kia đại nghịch bất đạo đã bất kính với người nhưng tại sao..." Một tên tùy tùng cận thân lên tiếng.

Khuynh Đằng không lên tiếng, đôi mắt phượng, diệu thạch sâu thẳm, lưu quang trung mỏng manh dày vừa phải, mũi cao mà thanh tú. Nam nhân này đẹp như bước ra từ một bức tranh sơn thủy đẹp tuyệt mỹ.

...

"Sư phụ, đồ nhi có điều không hiểu!" Tiểu Ngôn nghiêng đầu khó hiểu nhìn bóng lưng tiêu sái của Hàn Thần Lã.

Đột nhiên, hắn quay lưng lại nhìn nàng, cười nhẹ:

"Thiên Di đâu?"

"Hớ....... Chết rồi....:<" nàng cả kinh nhìn hắn nhưng rồi lại cúi đầu xuống, hóa thành một con bạch hồ đáng yêu.

"Thôi, kệ nó đi, khi nào chơi chán rồi nó sẽ tự khắc quay về..." hắn không nhìn Tiểu Ngôn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Có vẻ như hắn đã phát hiện một điều gì đó từ trong màn đêm mịt mùng phía trước.

Trong màn đêm mịt mùng từ từ bước ra một vài bóng dáng mờ ảo. Hàn Thần Lã từ tốn, bình thản nhìn những cái bóng đang bay lơ lửng kia trong khi Tiểu Ngôn thất kinh, lúng túng và sợ hãi. Tiểu Ngôn cả kinh:

"Sư...sư phụ, đó là..."

"Phải, đó là bạch y yêu nữ, tay sai của thái tử ma giới Sở Khuynh Đằng."

"Không lẽ lần này, bọn chúng tới đây là vì...Phong Nhi sao?"

"Phải."

"Nhưng Phong Nhi, nàng ta..."

"Đang ở trong tay áo của ta."

...

Tấm rèm lụa trắng khẽ lay động, Sở Khuynh Đằng ngồi trên ngai vàng, vận phép tạo ra một hắc cầu nhỏ trong tay, xoay xoay nó để đỡ buồn trong lúc chờ đợi tiểu mỹ nhân, ánh mắt sắc lạnh pha một chút buồn chán. Tấm rèm khẽ rung, bóng dáng một nam nhi anh tuấn tiêu sái bước vào, Sở Khuynh Đằng không thèm ngước nhìn nam nhân kia chỉ cười nhạt:

"Hàn Thần đại tiên, ngươi đến đây là để giao tiểu mỹ nhân đó cho ta sao?!"

"Ta biết ngươi thích nàng ta nên ta đã đích thân đem tặng cho ngươi." Hàn Thần Lã cười khẩy.

Sở Khuynh Đằng vừa nghe Hàn Thần Lã muốn tặng mình tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia liền phá vỡ khối hắc cầu trong lòng bàn tay, ánh mắt hướng về phía Hàn Thần Lã, cười lớn:

"Ha Ha, nếu Hàn Thần đại tiên đã nói vậy thì ta cũng không khách sáo nữa." Sở Khuynh Đằng cười lớn rồi đưa tay ra, "Đại tiên không phiền?"

Hàn Thần Lã phất tay, một con bạch hồ rơi xuống lòng bàn tay của Sở Khuynh Đằng. Sở Khuynh Đằng nhìn hắn cười khó hiểu nhưng có chút ma mãnh.

"Gì vậy? Đại tiên định lừa ta chỉ với con bạch hồ ngu ngốc này sao?"

O.o Bạch hồ ngu ngốc?! Là nói ta sao? Tên nam nhân thối! Phong Nhi nheo mắt nhìn hắn, trong lòng cảm thấy không phục liền lắc mình nhảy khỏi tay hắn. Hàn Thần Lã nhìn nàng mỉm cười rồi quay sang Sở Khuynh Đằng phun ra mấy lời:

"Cáo từ."

"Không tiễn."

Phong Nhi thuận tiện đi tham quan nơi ở mới của mình, nàng chọn cái ghế to và đẹp nhất bằng vàng và leo lên đó ngồi. Vừa vặn cùng lúc với Sở Khuynh Đằng xoay người lại nhìn thấy, mặt hắn tối sầm, cả giận:

"Ngươi biết chỗ đó là đâu không mà dám leo lên đó ngồi hả? Xuống mau."

Phong Nhi mở to đôi mắt đầy nước, to tròn của mình ra nhìn Sở Khuynh Đằng, trong lòng thầm nghĩ nếu hắn tức giận thì sẽ thả mình đi nên vẫn tiếp tục ngồi. Nhưng mọi chuyện nằm ngoài dự kiến của nàng, hắn kiềm chế cảm xúc rất giỏi, nhìn nàng cười cười:

"Hồ ly ngốc, lại đây!"

Phong Nhi không đáp. Sở Khuynh Đằng liền tiến lại gần, ngồi lên ngai vàng rồi đem nàng đặt lên đầu gối mình. Ngón tay khẽ xoa nhẹ hai tai nhỏ, mềm mại của Phong Nhi, được che phủ bởi một lớp lông tơ mỏng, cảm giác rất thích, không kìm nén được phải xoa thêm mấy cái nữa.

Hắn cầm lấy cái đuôi xõa tung của nàng, khẽ vuốt vài cái, dường như cảm giác cũng rất thích nên lại lôi kéo hết bên này sang bên khác một lúc. Hồ ly cũng có lòng tự tôn nên rốt cuộc Phong Nhi không chịu được nữa cũng giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay hắn.

"Ngươi sợ cái gì chứ, ta có ăn thịt ngươi đâu mà sợ." Sở Khuynh Đằng xoa xoa hai tai của nàng.

"Hay là ngươi thả ta đi." Âm thanh ngọt ngào, trẻ trung, mềm mại, là giọng của thiếu nữ.

Dường như hắn có chút hứng thú, hỏi: "Ngươi là con gái."

Phong Nhi nhẹ nhàng thốt lên một lời: "Phải."

"Vậy ngươi biến thành hình người cho ta xem thử đi, nếu đẹp thì ta cho ngươi đi." Sở Khuynh Đằng cười tà.

Hồ ly có đặc điểm xinh đẹp, chỉ tu luyện bình thường khi hóa thành hình người cũng là tuấn nam mỹ nữ, thậm chí dung mạo có chút đẹp hơn cửu thiên tiên tử. Huống hồ gì đây lại là một con hồ tiên tu đạo.

Hồ yêu xinh đẹp nhưng có chút diêm dúa, nhưng gặp nhiều không tránh khỏi cảm giác không thú vị. Nhưng hồ tiên thường tu luyện ở Linh Sơn, rất ít khi đi lại ở nhân gian, Sở Khuynh Đằng cũng vô tình thấy qua vài con, dung mạo quả là thanh lệ tuyệt mỹ.

Phong Nhi tin những lời hắn nói lúc nãy là thật, đứng lên trên đầu gối của hắn, cái đuôi to run run, giữa hai con mắt bắn ra một luồng ánh sáng bao quanh thân thể, phạm vi hào quang càng lúc càng lớn, cuối cùng hào quang rút đi, chỉ còn một huyết y thiếu nữ đang ngồi trên đầu gối của hắn.

Sở Khuynh Đằng không chút khách khí đem nàng ôm vào lòng mà dò xét kỹ lưỡng từng chút một. Phong Nhi mở to đôi mắt nâu hiếu kỳ nhìn hắn, đôi mắt có vẻ trẻ con khờ dại tinh khiết, tuyệt không chút nào là tình ý của thiếu nữ đang thẹn thùng xấu hổ.

Quả đúng là dung mạo tuyệt hơn cửu thiên tiên tử. Thần sắc ngây thơ, thuần khiết càng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc hết sức thanh lệ. Tuy nhìn có hơi ngốc nghếch một chút nhưng dáng vẻ thế này thì có thể trở thành sủng vật của hắn.

"Ta gọi là Sở Khuynh Đằng, còn ngươi?" Sở Khuynh Đằng vừa nói vừa lấy tay sờ soạng khắp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà.

"Ta gọi là Phong Nhi." Phong Nhi không quen bị người ta sờ soạng tới lui như vậy nên nhíu nhíu lông mày ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tránh khỏi những cái sờ soạng của hắn. Nàng tránh khỏi ngực Sở Khuynh Đằng, định nhảy xuống đất.

"Không được cử động linh tinh..." Sở Khuynh Đằng đưa tay vào định xoa xoa hai má của nàng.

Phong Nhi liền ngửa đầu cắn vào đầu ngón tay của hắn. Máu của hắn hòa vào cơ thể của nàng, nếm được vị máu, nàng thôi không cắn tay hắn nữa, chỉ nhỏ giọng:

"Xin lỗi."

Rất nhiều năm qua, Sở Khuynh Đằng chưa từng nếm trải cảm giác chảy máu nên khẽ giật mình, sử dụng phép thuật khiến miệng vết thương lành lại. Hắn cúi mặt xuống nhìn Phong Nhi, đưa tay nhéo mạnh hai má của nàng rồi cười thỏa mãn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.