Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!

Chương 43: Chương 43: Ác ma đến (4)




Tiểu Nguyệt khinh khỉnh: Nói nhảm

Đại Bạch: Ra vẻ mặt lạnh như núi băng cũng thối. Còn sau khi bỏ nhà đi, gia nhập môn phái nào đó sẽ có hàng loạt sư huynh đẹp trai chẳng hạn. Cũng không phải không có khả năng. (giọng điệu nghe thật hả hê)

Tiểu Nguyệt phớt lờ Đại Bạch, quay ra thảo luận với tiểu Cẩm xem trưa nay ăn gì.

Tiểu Nguyệt: Em không thích mấy thứ giống thế.

Tiểu Cẩm: Chị thích ăn cơm... gì gì bla bla

Đại Bạch không đếm xỉa đến ai, tiếp tục phát biểu ý kiến: Cho nên Tiểu Nguyệt phải ở nhà học nữ công gia chánh.

Thượng Hảo Giai phụ họa: Đúng, thêu thùa...

Đại Bạch não tàn: Không chừng còn hái được một mỹ nam tuyệt thế.

Thượng Hảo Giai và Tiểu Nguyệt: ...

Tiểu Cẩm liếc mắt: Có bố chị mới làm.

Khái niệm về kẻ hái hoa của Thượng Hảo Giai giống như người bình thường, vội vàng sửa chữa cho Đại Bạch: Đại Bạch, chúng ta là con gái.

Đại Bạch nói mệt: Này, sao tôi làm bố mà còn dài dòng hơn cả làm mẹ vậy?

Tiểu Cẩm chọc Tiểu Nguyệt: Nguyệt Nguyệt, đừng YY trai đẹp nữa, nghe bố dạy bảo đi, đây đều là bài học tàn khốc đấy.

Đại Bạch bừng tỉnh hiểu ra: Con gái, con gái rất tốt. Con gái mà làm kẻ hái hoa, người bị hái cũng không sợ quỵt. Tất nhiên trước khi hái phải nhận rõ giá trị đối tượng hái, vạn nhất là người nghèo rớt mồng tơi thì không cần hái. Ví dụ như tiểu Lý tử nghèo kiết hủ lậu ở trường ấy, có hái thì sẽ chỉ là bi kịch thôi. Hái được người có nhà có đất em mới có thể làm thiếu phu nhân.

Thượng Hảo Giai vội vàng xen mồm: Đúng, bố nó, ông bảo cho hai đứa đi hồ Bích Thủy bơi mà, còn phải đi sách chết (Death Note là truyện manga Tiểu Nguyệt thích nhất), hàng ngày nghiên cứu việc kết hôn.

Tiểu Cẩm nghiêm mặt nói: Nguyệt Nguyệt rất nghe lời.

Tiểu Nguyệt nghe đến Death Note, mắt sang lên nói với tiểu Cẩm: Phải phải, con thích Raito và L hơn.

Đại Bạch không đếm xỉa đến ai, tiếp tục phát biểu ý kiến: Kết hôn? Hôn nhân là mồ chôn tình yêu, cũng là thứ gái ế muốn có mà chẳng được. Còn cái con đâm đầu xuống hồ kia, con đừng có đánh trống lảng (nói tiểu Cẩm), kết hôn dù không có thịt ăn thì cũng có tiền tiêu.

Tiểu Cẩm đẩy Nguyệt Nguyệt, ra vẻ đạo mạo: Nguyệt Nguyệt, chị cho em nghe bố em nói

Thượng Hảo Giai sửa chữa: Cũng là bố của con.

Tiểu Cẩm vẫn giữ vẻ mặt như cũ nói với Thượng Hảo Giai: Cháu là đứa con gái bỏ nhà theo trai rồi, không còn quan hệ gì nữa.

Đại Bạch kinh ngạc hỏi: Bỏ nhà theo trai? Con bỏ nhà theo ai?

Tiểu Cẩm khinh khỉnh: Bây giờ hai người nên đuổi tôi ra khỏi nhà đi.

Thượng Hảo Giai: Chẳng lẽ là Hiểu Húc?

Tiểu Cẩm xấu hổ, che kín mặt.

Đại Bạch đột nhiên vỗ bàn, nói với tiểu Cẩm: Bố phải tố cáo con bắt cóc thiếu nam vị thành niên. Cho dù bố là bố con cũng phải vì đại nghĩa diệt thân.

Tiểu Cẩm tức giận, vỗ bàn đứng lên, nói với Đại Bạch: Tôi bỏ trốn với tiểu Lý tử.

Đại Bạch nhướng mày: Tiểu Lý tử? Bố nói rồi, tiểu Lý tử là bi kịch, đi theo cậu ta, chẳng những không có thịt mà còn không có tiền, suốt ngày nghe cái ông cổ hủ ca chi, hồ, giả, dã. Sao con có thể tìm một người có người bố như thế?

(Đại Bạch nói xong quệt miệng)

Tiểu Cẩm: Vậy tôi theo đầu bếp Đinh (người làm cơm ở trường)

Đại Bạch: Ông chủ Đinh? Con theo ông ta chỉ có thể làm người thứ ba.

Tiểu Cẩm: Không thì theo ông Tài (bảo vệ của trường)

D!Đ!L!Q~Đ

Đại Bạch: Ông Tài, vậy càng không phải đoán, ông ấy đã 56 tuổi, người thứ ba cũng không bằng.

Tiểu Cẩm khẩn trương nói với Đại Bạch: Nếu tôi tìm được người như bố thì không phải cả đời này sẽ tan nát sao hả?

Đại Bạch tức giận làm một động tác với tiểu Cẩm, đó chính là, úi chà... Đại Bạch tiếp tục nói với tiểu Cẩm: Tìm người như bố thì con sẽ hạnh phúc cả đời.

Tiểu Cẩm: Tôi sẽ đi theo viện trưởng.

Đại Bạch: Con theo viện trưởng? Thế phu nhân viện trưởng đâu? Theo một người mà trái tim không ở chỗ con thì có ích gì?

Tiểu Cẩm, Thượng Hảo Giai, Tiểu Nguyệt: ...

Đại Bạch: Vì vậy... Bố đã quyết định, nói nhiều lại mệt.

Tiểu Nguyệt: Con quyết vứt bỏ ý nghĩ tranh luận của hai người bọn họ.

Đại Bạch: Nhưng vì hạnh phúc suốt đời của hai con gái, bố... Dù mỏi miệng cũng phải dạy bảo hai đứa.

Thượng Hảo Giai còn thấy chơi chưa đủ, nói với Đại Bạch: Ông xã, anh thật có phong thái của ngôi sao Oscar.

Đại Bạch cực kỳ có chiều sâu nói với Thượng Hảo Giai: Tôi? Ngôi sao Oscar Úc cũng dư xài.

Tiểu Cẩm Tiểu Nguyệt: ...

Thượng Hảo Giai tiếp lời nói với tiểu Cẩm: Tiểu Cẩm, bây giờ con cái hai lựa chọn, một là ra ngoài kiếm ai đó cho Tiểu Nguyệt, hai là...

Tiểu Cẩm: Cái gì?

Thượng Hảo Giai nói: Con dạy Tiểu Nguyệt ra ngoài quyến rũ mấy người mới được về.

Tiểu Cẩm: Con muốn quyến rũ Hiểu Húc...

Tiểu Nguyệt: Mặc kệ, con quyến rũ Hiểu Húc, chị Hai quyến rũ người khác.

Tiểu Cẩm: Không được, Hiểu Húc là của chị.

Tiểu Nguyệt: Không được, Hiểu Húc là của em.

... Đánh nhau ...

Tiểu Nguyệt: Đánh này.

Tiểu Cẩm: Đánh lại này.

Tiểu Nguyệt: Đẩy này...

Thế là... Hiểu Húc và Tiêu Minh Tuấn đưa Tuấn Tuấn đi tiêm về... đúng lúc thấy Tiểu Nguyệt cưỡi lên người tiểu Cẩm... sau đó... xảy ra chuyện gì?

Hiểu Húc không biết có chuyện gì, vừa vào đã thấy hành động của tiểu Cẩm và Tiểu Nguyệt, đầu tiên là đứng đờ ra, sau đó gương mặt thay đổi, khụ khụ, phải nói là trở mặt thì thích hợp hơn.

Thật làm Thượng Hảo Giai thấy kỳ lạ, sau đó chuyện khiến cô buồn bực hơn xảy ra.

Hiểu Húc híp mắt, sau đó ánh mắt sắc bén bắn về tiểu Cẩm đang ở dưới.

Thượng Hảo Giai nghĩ thầm, xong rồi, Hiểu Húc luôn miệng nói thích Tiểu Nguyệt, giờ thấy hai người đánh nhau, nhất định sẽ chạy đến giúp Tiểu Nguyệt bắt nạt tiểu Cẩm.

Vậy cũng không được, mình ở đây, bọn trẻ con sẽ chơi công bằng, nhưng bây giờ phải giúp ai? Đây là tam giác tình yêu, không phải trẻ con đánh nhau mà.

Thượng Hảo Giai nghiên cứu xem làm sao giúp tiểu Cẩm thì Hiểu Húc đã bắt đầu hành động.

Thượng Hảo Giai thầm hét không tốt, lao đến trước muốn đè Hiểu Húc lại. Anh giai à, cháu là con trai, không thể dính vào chiến tranh của con gái đâu. Huống hồ chuyện này do yêu nghiệt cháu dựng lên, bây giờ cháu đến, tiểu Cẩm sẽ gặp trở ngại, chúng ta không có tiền, cháu đừng hại cô...

"Ai u này." Đây là tiếng thét thê thảm vang dội cỡ nào.

"Crack" Tiếng xương gãy vang dội biết bao.

Thượng Hảo Giai lấy một tư thế hết sức duyên dáng lao về phía Hiểu Húc thì Hiểu Húc đã đến chỗ Tiểu Nguyệt, Thượng Hảo Giai rất bi kịch trật chân.

Tiêu Minh Tuấn đến bên cạnh Thượng Hảo Giai, dùng đầu ngón chân đá vào đít cô hỏi: "Chết chưa?"

Thượng Hảo Giai xoa cổ chân, không quản Tiêu Minh Tuấn có ý gì, trả lời: "Còn chưa, ai u, đau quá đau quá đau quá."

Tiêu Minh Tuấn trợn mắt nhìn Thượng Hảo Giai, nhỏ giọng nói: "Anh đỡ em về phòng."

Thượng Hảo Giai là con gái, là cô gái rất tò mò, cổ chân có đau muốn chết cũng phải làm bà tám. Cho nên cô nói: "Lát nữa đi lát nữa đi."

Tiêu Minh Tuấn nhíu mày, hét lên: "Đồ ngốc, đứng dậy."

Thượng Hảo Giai không ngờ Tiêu Minh Tuấn tức giận như thế, ngẩng đầu nhìn anh, tức giận hét lại: "Tên khốn kiếp, anh đợi lát nữa cho tôi." MB, bà cũng đau mà còn hét lên...

Ống kính chuyển sang tiểu Cẩm và Hiểu Húc...

Hiểu Húc lạnh giọng nói với Tiểu Nguyệt: "Đứng lên..."

Tiểu Nguyệt nghẹo đầu hỏi: "Hả?"

Hiểu Húc nhăn mày, lặp lại.

"Anh nói em đứng lên."

Tiểu Nguyệt tiếp tục khó hiểu, lặp lại, đi qua ranh giới của sự tha thứ.

"Hả?"

Hiểu Húc không nhịn nổi nữa, "Bảo em đứng lên." Nhấc Tiểu Nguyệt ném ra ngoài.

"Ai u đau." Tiếng kêu rên của Tiểu Nguyệt...

Đại Bạch nhìn Tiểu Nguyệt chịu thiệt thòi hỏi: "Tiểu Nguyệt, chân em trật rồi hả?"

Tiểu Nguyệt nhìn chân mình, làm bộ đáng thương nhìn Đại Bạch: "Vâng... Hình như không... Đại Bạch, em đói rồi. Có gì ăn không?"

Đại Bạch: "Cút..."

Ống kính quay sang Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn, Thượng Hảo Giai đáng thương ngồi dưới đất, Tiêu Minh Tuấn đứng phía sau cô.

Thượng Hảo Giai thấy cảnh tượng của mấy đứa, lười chẳng muốn nhìn, quay ra nói với Tiêu Minh Tuấn: "Khụ khụ, Minh Tuấn, kẻ vũ phu, Tiêu Minh Tuấn..."

"Gì?"

"Đỡ em về phòng."

"Hừ."

"Này này, đợi đã, ai, ai... đau. Tiêu Minh Tuấn, anh nhẹ thôi."

"Ừ."

Sự thật chứng minh, Tiêu Minh Tuấn và thật sự không thể dịu dàng nổi với cô gái như Thượng Hảo Giai...

Ống kính chuyển sang tiểu Cẩm và Hiểu Húc, tiểu Cẩm còn nằm trên đất giả vờ đáng thương, sao cháu có thể giả vờ được thế hả. Còn nhỏ mà EQ đã cao như thế, sau này, sau này, sau này làm sao giờ.

Hiểu Húc ngồi xuống cạnh tiểu Cẩm, cứng rắn hỏi: "Cậu sao rồi?"

"Không sao, chỉ là xương sườn hơi đau."

"Tớ đỡ cậu về phòng nhé?"

"Ừ, cậu xoa giúp tớ đi."

"Ừ, để tớ cõng cậu."

Tiểu Cẩm, tiểu Cẩm, cháu có thấy ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của Thượng Hảo Giai không?

Bây giờ nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc cháu đã kết thúc cuộc đời tại đây.

Cháu mới bao nhiêu tuổi đầu mà công đức viên mãn, tình yêu ngọt ngào như thế hả? Còn Thượng Hảo Giai thì sao? Đáng đời bị Tiểu Nguyệt bắt nạt.

"Đại Bạch, cho em cơm."

"Cút..."

"Đại Bạch, cho em cơm."

"Cút..."

"Đại Bạch... em đói... em đói... em đói..."

"Cút..."

Tiểu Nguyệt à Tiểu Nguyệt, Đại Bạch không cho cháu ăn thì cháu uýnh Đại Bạch hả. Người ta có làm gì cháu đâu?

Đại Bạch, cháu đừng có đánh lại thế. Ui da, mấy đứa hư đốn này, sao chẳng học được gì tốt vậy, toàn là do đam mỹ hại cả...

À còn Bao Tay và Mạn Mạn thế nào? Sao không thấy lên sóng? Chúng còn đang ngủ, đang ngủ thì cứ để chúng ngủ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.